Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 643

Đối với đất nước của chúng tôi mà nói, đây là nhân chứng cho sự phát triển của văn hóa Phật giáo thời nhà Đường và là nơi chứa đựng một đoạn lịch sử huy hoàng. Vì vậy mới có thể coi nó là báu vật quốc gia nhưng nếu đặt một bộ thi cốt như vậy ở nước ngoài thì có thể có giá trị gì chứ?
Tôi không khỏi nghi ngờ, chỉ sợ cái tên William này còn có một bí mật nào đó không muốn người ta biết được.
"Đây chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát. Truyền thuyết kể rằng sau khi Kim Địa Tạng viên tịch, tóc và móng tay của ngài vẫn tiếp tục sinh trưởng và được các tăng lữ trong chùa thường xuyên cắt tỉa. Ngay cả vua nhà Đường lúc đó cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nên lúc này mới phong núi Cửu Hoa là đạo trường của Địa Tạng Vương Bồ Tát…” Nha Tử ấp úng nói.
Không đợi anh ta kịp cảm thán xong thì cô Tứ đã di chuyển trước, tốc độ của anh ấy cực kỳ nhanh, ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã chạy tới trước mặt Kim Địa Tạng, gai ngược giống như cơ quan kia đã nhanh chóng bắn về phía anh ấy, nhưng không biết cô Tứ đã làm gì mà toàn bộ cơ quan này cư nhiên đều rụt hết về.
Sau đó một tay của anh ấy nắm lấy cà sa của Kim Địa Tạng rồi dùng cà sa bọc Kim Địa Tạng lại, nhưng ngay lúc anh ấy đang định cõng ở trên người thì đám người William cuối cùng cũng phản ứng lại.
Mấy cây súng đều chĩa thẳng vào cô Tứ, họng súng bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra đạn.
"Cô Tứ!"
Lão Yên hét lớn một câu, hiển nhiên đã bị hành động này của cô Tứ dọa sợ!
Thành thật mà nói, ngay cả tôi cũng không ngờ cô Tứ lại chiếm được cơ hội nhanh như vậy, nhưng tình thế có chút thay đổi này đã gây ra cục diện bất lợi cho chúng tôi.
William đập mạnh cây gậy xuống đất: “Người trẻ tuổi! Dù sao cũng là tuổi trẻ có hơi nóng tính chút, nhưng cậu đừng tưởng thứ mà mình cướp được trước thì sẽ là của mình, mà không biết rằng thứ này đã có chủ nhân từ lâu.”
“Không biết xấu hổ." Nha Tử xì một tiếng khinh miệt.
William xua tay, không chỉ không quan tâm đến lời nhục mạ của Nha Tử mà còn nở một nụ cười chân thành: “Nhìn xem, nếu mọi người đều giống như người này thì tốt biết bao, như vậy mọi người đều bớt việc.”
Lão Hàm cũng phản ứng lại, ba tên thủ hạ còn sót lại của ông ta cũng rút ra đủ loại vũ khí lạnh rồi lao về phía cô Tứ, lão Hàm thì đứng yên tại chỗ canh chừng để phòng ngừa chúng tôi có dị động.
"Lão Hàm!" Tôi đột nhiên hét lên một câu.
Lão Hàm bị tôi rống như vậy thì khẽ giật mình, sau đó chỉ thấy tôi lập tức thấp người xuống rồi lăn một vòng lao tới trước mặt ông ta.
Nhưng ông ta cũng không phải là người ăn chay nên đã lập tức hiểu được tôi đang định làm gì, chỉ thấy hai tay của ông ta đón đỡ ở trước ngực, sau đó dễ dàng hóa giải đòn tấn công của tôi.
Mà động tác này của tôi giống như thổi kèn lệnh, tất cả mọi người lập tức di chuyển, tôi nghe thấy tiếng súng nổ nhưng lại không biết là ai đã nổ súng trước, nhưng nói chung là mọi thứ đều đã bắt đầu!
Chúng ta nhất định phải giữ Kim Địa Tạng cho bằng được, vì vậy thay vì đợi bọn họ chủ động tấn công, còn không bằng để chúng tôi xé mở một cái lỗ hổng trước, nói không chừng còn có thể tìm được một tia hi vọng sống!
Cô Tứ đã thu hút toàn bộ hỏa lực, nếu chúng tôi lại không di chuyển thì chẳng phải sẽ uổng phí công sức của anh ấy sao?
Thân thủ của lão Hàm rất tốt, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất già dặn, cho dù tôi có đánh lén hay giương đông kích tây, một cái cũng không bị mắc mưu.
"Nhóc con, muốn đối phó tôi thì cậu còn non lắm."
Ông ta đấm một quyền vào bụng tôi, sau đó cười lớn: "Tôi biết chỗ này của cậu có vết thương, thức thời thì mau cút nếu không tôi cũng không ngại lấy mạng của cậu đâu!"
Tôi mạnh mẽ nhận lấy một quyền của ông ta, thay vì lùi lại thì tôi lại tiến tới một bước, sau đó dùng hai tay bóp lấy bờ vai của ông ta: "Lão Hàm, ông tỉnh táo lại đi, việc này không giống như cướp mộ.”
“Có gì khác nhau?” Lão Hàm không muốn nghe theo lời khuyên của tôi, sau khi lắc bả vai một cái thì thoát khỏi sự khống chế của tôi, rồi thuận miệng hỏi một câu.
Tôi thở ra một hơi rồi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Nếu coi đây là một loại trộm mộ thì cũng chỉ là bàn khẩu, bán cho một số nhà sưu tầm đồ cổ trong nước, người trong bang Thiểm Tây các ông đều có xuất thân nghèo khó, vì không có cách nào mới đi trên con đường này, cho nên việc này vẫn có thể lý giải được, nhưng những gì các người làm hiện tại chính là đang bán nước!”
"Đừng có đội cho tôi một cái mũ cao như vậy, ai có tiền thì tôi sẽ thay người đó làm việc, ha ha, lão Yên đã bị các người tẩy não, nhưng tôi sẽ không.” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng động tác ở trên tay của lão Hàm cũng không dừng lại, chỉ bằng mấy nắm đấm đã quật ngã tôi xuống đất.
Lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi này, tôi đã quan sát tình hình hiện tại, sau đó lòng tôi như thắt lại.
Tình hình không mấy lạc quan.
Cô Tứ cột Kim Địa Tạng ở trên lưng đã thu hút phần lớn hỏa lực, đồng thời dựa vào thân pháp quỷ dị của mình mà di chuyển giữa mấy khẩu súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận