Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 146: Lão Yên Gặp Nạn

“Đừng có nói khó hiểu như vậy, nói đơn giản một chút đi.” Cô Thu không kiên nhẫn mà xua xua tay.
Nha Tử sờ mũi, nói: “Kỳ thật sơn tiêu cũng chính là Sơn Thần trong thần thoại và truyền thuyết, chúng nó thích quấy rầy con người vào lúc đêm hôm khuya khoắt, ban đầu sẽ dùng âm thanh mê hoặc, khiến người ta tự giác đi tới trước mặt nó, không được thì nó sẽ đích thân ra tay, bắt người ta về ăn thịt. Tất nhiên, có rất nhiều truyền thuyết về sơn tiêu, đây chỉ là một trong số đó, còn có câu chuyện khác nói sơn tiêu sẽ bắt những cô gái xinh đẹp về, ép họ trở thành vợ của mình.”
Nói xong, cậu ta liếc nhìn cô Thu một cái, ý kia, không cần nói ra cũng biết rồi.
Cô Thu hừ một tiếng, phi đao trong tay không ngừng xoay tròn: “Nó dám đến, tôi sẽ thiến nó!”
Thấy cô ấy như vậy, chúng tôi đều giữ im lặng, mãi đến khi lão Yên ngắt lời chúng tôi: “Cẩn thận một chút, loài sơn tiêu này thù rất dai, lại thích sống theo bầy đàn, hiện giờ chúng ta đã khiến nó bị thương, đêm nay có lẽ sẽ không được bình yên đâu! Mọi người đừng ngủ nữa.”
Quả nhiên, lời lão Yên nói không sai, mới chỉ qua nửa tiếng đồng hồ, những tiếng khóc nỉ non như của trẻ con lại truyền tới, sắc mặt lão Yên thay đổi: “Nghe âm thanh này, hình như không chỉ có một con thôi đâu, mọi người mau chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.”
Tôi bị thương ở chân, cử động khó khăn, Nha Tử liền nhanh chóng thu dọn hành lý của mình rồi quay sang giúp tôi, sao đó cậu ta giúp tôi đeo balo: “Lát nữa cậu nhớ theo sát tôi, đừng cậy mạnh.”
Bên kia, cô Thu móc một con dao từ trong balo ra, đưa cho tôi: “Có bia ngắm tự chạy tới, nhớ phải luyện tập đấy.”
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng mọi người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô Thu dúi con dao vào trong tay tôi, không chút do dự mang theo hai cái balo lớn mà chạy như bay ra ngoài.
Nha Tử cũng không rảnh trêu ghẹo tôi nữa, mà kéo tôi chạy theo ngay sau cô Thu.
Phía sau cánh rừng truyền đến tiếng động, tôi lén nhìn lại, chỉ thấy ba con sơn tiêu cao chừng hai mét đang chạy tới, đôi mắt của con ở giữa còn đang chảy máu, đó rõ ràng là con mà chúng tôi vừa đuổi đi.
Mặc dù có kích thước khổng lồ nhưng động tác của ba con sơn tiêu kia lại nhanh nhẹn dị thường, chúng lợi dụng những nhánh cây mà đu qua đu lại, nhằm rút ​​ngắn khoảng cách với chúng tôi.
Cô Thu quay lại và tung mấy thanh phi đao ra, dao đâm thẳng vào bụng con sơn tiêu ở giữa, lão Yên và Nha Tử cũng dùng súng để áp chế hai con sơn tiêu còn lại.
Tuy nhiên, lũ sơn tiêu này có da dày thịt béo, chúng tôi lại phải phản công trong lúc đang bỏ chạy, nên nhiều lần họ đều bắn trượt mục tiêu!
Đúng lúc này, mấy con côn trùng màu đen vàng từ trong lòng bàn tay Côn Bố xông ra, bay về phía đám sơn tiêu, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể đầy lông của chúng, ít nhất thì cũng khiến cho tốc độ của đám sơn tiêu chậm lại một chút.
“Đi mau, tôi không ngăn nổi đâu.” Sau khi Côn Bố thả cổ trùng ra, anh ta cũng vội vàng xoay người bỏ chạy.
Chúng tôi định chạy một mạch xuống chân núi, nhưng nơi này là rừng sâu núi thẳm, lại không có đường đi cẩn thận, ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ trời đã tối, sau lưng thì bị sơn tiêu truy đuổi, tốc độ của chúng tôi buộc phải chậm lại.
“Đừng đánh bậy bạ, nơi này có thể còn rất nhiều sơn tiêu sinh sống, nếu bị chúng bao vây thì chúng ta xong đời đấy.” Ngay khi cô Thu chuẩn bị kéo chiếc balo lớn ra sau lưng, Nha Tử đã giữ cô ấy lại: “Sơn tiêu là loài sống quần cư, ba con này có lẽ chỉ là tiên phong thôi, mau chạy đi, không bao lâu nữa trời sẽ sáng, bọn chúng sẽ tự động rút lui.”
Phanh!
Cậu ta vừa dứt lời, lão Yên chạy bên phải tôi đã vấp phải thứ gì đó và đập đầu vào gốc cây chắn ngang. Tôi còn chưa kịp chạy tới dìu ông ấy, một con sơn tiêu đã nhảy từ trên cao xuống, tóm lấy chân lão Yên vào kéo ông ấy vào rừng.
“Lão Yên!” Tôi hét lên một câu, cầm súng vội đuổi theo.
Cô Thu nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nha Tử, cậu và Côn Bố đối phó hai con còn lại, tôi và Trường An sẽ đi cứu lão Yên, chúng ta gặp nhau dưới chân núi.”
Nha Tử muốn nói gì đó nhưng bị cô Thu trừng mắt. Lúc này tôi không quan tâm bọn họ có ý gì, chỉ cắm đầu đuổi theo con sơn tiêu kia vào rừng, vừa chạy vừa gọi lão Yên.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng ông ấy chỉ vừa bị kéo đi mà thôi, ấy vậy mà lại chẳng có một chút động tĩnh nào.
Tôi vừa đuổi theo vừa lần tìm những dấu vết trên mặt đất, nhưng dấu vết chỉ kéo dài hơn mười mét thì không còn nữa, như thể nó đã biến mất trong không khí.
“Bên trên!”
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cô Thu hét lên, đồng thời một tia sáng lạnh lẽo cũng bắn tới.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trước khi tôi kịp có bất cứ một phản ứng gì, một con sơn tiêu từ trên cao bay xuống và lao thẳng vào tôi, nó há miệng ra muốn cắn vào cánh tay tôi.
Với khoảng cách gần như vậy, tôi không có cách nào nổ súng, bèn rút con dao nhỏ cô Thu đưa cho mà tôi để bên thắt lưng ra, mạnh mẽ đâm thẳng vào con sơn tiêu nọ.
“Gừ!”
Con sơn tiêu gầm lên một tiếng, nhưng nó không hề rút lui, mà ngược lại còn dùng sức cắn mạnh vào tay tôi.
Cũng may cô Thu đã đuổi tới kịp, cô ấy lấy từ trong túi ra một thanh tựa như côn nhị khúc, nhưng là loại có chóp nón nhọn, được gọi là tam lăng chuỳ. Ngay sau đó, cô ấy nhẹ nhàng xoay người và nhảy lên không như đang tập thể dục, hướng phần chóp nhọn kia đâm thẳng vào xương sống của con sơn tiêu, còn tiện tay xoay tròn cây côn.
Con sơn tiêu đang cắn cánh tay tôi lập tức buông ra, tuy rằng nó rất tức giận, nhưng xương sống đã bị thương, nên nó chỉ có thể nằm bẹp dí ở một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận