Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 459

Ngay khi tôi nhìn về phía Nha Tử, anh ta đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, trong nháy mắt tôi đã biết anh ta đang giả vờ, nhưng vì sao chứ?
Nha Tử không giải thích, vẫn như trước đó vẻ mặt co rúm lại trốn ở trong góc, mấy người đang nhìn hận không thể tát cho anh ta hai cái.
“Trường An, ngủ đi.” Lão Yên đột nhiên nói một câu, sau đó nhìn lướt qua mọi người: “Bắt đầu ngủ từ bây giờ, không ai được phép tùy tiện tạo ra động tĩnh gì, nếu không...”
Nói xong tay ông ấy xẹt qua cổ, tất cả mọi người không khỏi rụt cổ lại, tựa như có một con dao đang kề trên cổ vậy.
Lão Yên hài lòng mỉm cười, sau đó liền nhắm mắt lại không nói gì nữa, hơn nữa tôi phát hiện ngay cả hô hấp của ông ấy cũng nhẹ hơn, như thể là đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Liên tưởng đến lời cô Tứ nói, tôi lập tức hiểu được bên ngoài nhất định là có thứ gì đó, cho nên cũng vội vàng học theo mà nhắm mắt lại, thở chậm lại.
Sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác liền trở nên nhạy bén một cách khó hiểu, tôi nghe được một loạt tiếng bước chân rất nhỏ phảng phất ngay bên tai, trong nháy mắt lông tơ khắp người dựng đứng lên, theo bản năng muốn mở mắt ra nhìn thử.
Vào thời khắc mấu chốt lại nghe được tiếng hừ nhẹ của lão Yên, tôi lập tức liền thu hồi tâm tư.
Cô Tứ nói không sai, cho nên không thể bởi vì lòng hiếu kỳ nhất thời mà tìm đường chết!
Mặc dù nói là ngủ, nhưng ở dưới tình huống tinh thần căng thẳng tột độ thế này căn bản không có cách nào ngủ được, những tiếng bước chân rất nhỏ kia một mực vây xung quanh chiếc xe bán tải, không tấn công cũng không có rời đi, không biết là đang làm cái gì.
“Được rồi.”
Sau hai giờ dày vò nhất trôi qua, cô Tứ mới nhẹ giọng nói.
Tôi lập tức mở mắt ra, bởi vì tấm bạt che kín thùng xe, cho nên tôi không thể nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
Một tiếng xoạch vang lên, lão Yên xốc tấm bạt lên, buổi sáng mùa đông mặt trời không gay gắt nhưng khi rọi vào lại làm mắt tôi đau nhức.
Lão Yên dẫn đầu nhảy xuống khỏi xe bán tải, tôi theo sát, những người khác cũng không nhịn được, tất cả đều xuống xe, nhưng một giây sau tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đứng im tại chỗ như tượng đá!
Chỉ thấy bốn phía xung quanh xe đều là những dấu chân lớn nhỏ, nhưng những dấu chân kia lại không giống như dấu chân người, lớn thì lớn đến mức thần kỳ, nhỏ lại nhỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi, trông giống như dấu chân của trẻ sơ sinh vậy.
"Đây là cái gì thế?" Tôi lắp bắp mở miệng, chỉ thấy cô Tứ đã đứng ở một chỗ nơi có dấu chân dày đặc nhất, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lão Yên lại gần, thấp giọng cùng anh ấy thảo luận vài câu, sau đó ủ rũ trở về.
“Mọi người nhanh chóng rời đi. Ở đây lâu không tốt.” Lão Yên khoát tay bảo tất cả mọi người lên xe, rồi lại cởi trói cho sư phụ Dương, hung hăng nói: “Nói, mấy người rốt cuộc đã làm cái quái gì thế?”
Nha Tử lại lái xe lên đường lớn, trong lúc thùng xe rung chuyển, ánh mắt của sư phụ Dương lại một lần nữa liếc về phía Lưu Hàn Thu, lão Yên giận đến mức thẳng tay nện một cú vào mặt sư phụ Dương: “Ông đây đang hỏi ông, ông lại liếc nhìn ông ta làm cái quái gì, thế nào, ông muốn nói cho tôi biết là ông ta đã bảo ông làm à?”
“Lão Yên, ông nói cái gì vậy!” Mặt Lưu Hàn Thu biến sắc.
Lão Yên cũng không quay đầu lại mà nói: “Ông đây biết không phải ông, ông trân quý mạng sống như vậy, có muốn động tay động chân gì cũng sẽ không kéo chính mình vào.
Sư phụ Dương này, có phải ông cho rằng tôi dễ bị lừa đúng không? Ông muốn hại chết ông đây, nhưng sợ không thành công nên muốn ông đây đổ món nợ này lên đầu của Lưu đầu hói, phải không?”
Tôi nhìn sư phụ Dương, ông ta nhìn thì có vẻ cũng là một người lương thiện, căn bản nhìn không ra có vấn đề gì, nhưng ngày hôm qua đầu tiên là Nha Tử gặp chuyện không may, sau đó là một loạt dấu chân, muốn nói ông ta không nhúng tay thì cũng chẳng ai tin được.
Hơn nữa ông ta lại biết mối hận thù giữa 701 và 303, cho dù không thành công cũng có thể kéo khoảng cách hai bên xa lại càng xa, sẽ không gây phiền phức cho ông ta.
Cũng may ngay từ đầu lão Yên đã chú ý ông ta, cũng không vì ân oán cá nhân giữa mình và Lưu Hàn Thu mà bị sư phụ Dương cõng chạy lòng vòng.
Thấy mưu kế của mình bị vạch trần, ông ta thu lại vẻ mặt sợ hãi, cười ha ha nói: “Lão Yên, ông còn nhớ chuyện xảy ra vào mùa hè ba mươi năm trước không?”
“Cái gì?” Lão Yên nhíu mày, hiển nhiên không nhớ ra sư phụ Dương đang nói đến chuyện gì.
Sư phụ Dương trừng mắt nói: “Ông đúng là quý nhân hay quên, nhưng tôi không hề quên. Lúc ấy có một nhóm trộm mộ đến chỗ chúng tôi đào mộ, nhưng bởi vì kỹ thuật không chuyên nghiệp nên đã thả ra một con cương thi, vô tình hại chết một cô gái vô tội, ha ha, ông cứ như vậy mà quên sao?”
“Là ông!” Lão Yên con ngươi co rụt lại: “Lúc ấy tôi không tìm được người nhà của cô gái kia, nhưng mà cô gái kia hình như là họ Dương, ông là gì của cô gái đó?”
Sư phụ Dương cắn răng nói: “Tôi là anh trai của nó, lúc trước em gái tôi chết thảm cỡ nào, nhưng còn ông thì sao, lắc mình một cái dĩ nhiên biến thành nhân vật chủ chốt của quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận