Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 557

“Tôi nhìn thấy Kim Địa Tạng.” Cô Tứ nhẹ nhàng nói.
Chỉ một câu đơn giản như thế nhưng lại khiến chúng tôi sôi trào, Kim Địa Tạng?
Cô Tứ gật đầu khẳng định: “Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi đã nhìn thấy Kim Địa Tạng hiển linh trên bầu trời, cho dù đó không phải là thật, cũng không thể nào qua mắt tôi được, thứ này không hề đơn giản.”
Bảo sao anh ấy lại một mình chạy ra ngoài, mục đích của chuyến đi lần này của chúng tôi chính là vì Kim Đại Tạng, cho nên nếu thấy được tung tích của thứ ấy đương nhiên chúng tôi sẽ không thể bỏ qua.
Nhưng cô Tứ cũng đã nói, anh ấy chưa biết thứ này là thật hay giả, chẳng may là đồ giả, nhất định sẽ rất nguy hiểm, cho nên anh ấy mới một mình tiến lên.
Lão Yên tất nhiên cũng hiểu, ông ấy đã kể lại tất cả những chuyện mà chúng tôi trải qua cho cô Tứ nghe, nhưng lại cố tình lơ đi chuyện của Nha Tử, sau đó lão Yên hỏi: “Ngài có biết trong vòng tròn kia rốt cuộc có cái gì không, vậy mà có thể doạ đứa nhỏ Dạ Tinh sợ hãi thành như thế?”
Tôi không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, cái gì mà doạ đứa nhỏ kia sợ hãi thành như thế, vẫn chưa bao lâu, kẻ thù đã biến thành trẻ em rồi à?
“Không có gì, cùng lắm chỉ là mấy tên người rừng mà thôi, bọn chúng đã thiết kế bẫy ở đó, mọi người sẽ không rơi vào bẫy của bọn chúng đâu.” Cô Tứ nói.
Lời này của anh ấy khiến chúng tôi không khỏi cảm thấy hổ thẹn, anh ấy đâu biết, chúng tôi không chỉ rơi vào bẫy, mà còn vì thế mà Nha Tử đã tách khỏi chúng tôi.
“Sau đó thì sao?” Lão Yên cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa, ông ấy chỉ cho rằng Dạ Tinh chưa được rèn luyện nhiều, nên mới bị mấy cái bẫy của đám người rừng dọa sợ.
Nhưng dường như cô Tứ lại cảm thấy rất hứng thú với Dạ Tinh, bèn hỏi thêm một câu: “Là đứa nhỏ kia phát hiện ra à?”
Sau khi thấy lão Yên khẳng định, cô Tứ khẽ gật đầu: “Cũng khó trách, đám người rừng kia giăng bẫy như vậy, người bình thường rất khó nhận ra, phàm là người có thể nhận ra đều nhìn thấy tử cục, nhưng lại không biết đó chỉ là trò dùng để hù doạ người khác mà thôi.”
Trò hù doạ trong mắt anh ấy đã khiến mấy nhà thông thái chúng tôi bị doạ cho chết khiếp, còn nghi thần nghi quỷ cả đêm, sự kính nể của tôi dành cho cô Tứ lại được nâng cao thêm một bậc.
Lão Yên vẫn còn hứng thú với những gì xảy ra sau khi cô Tứ rời đi, cô Tứ chỉ giải thích đơn giản một lượt, nói rằng sau khi anh ấy rời đi thì phát hiện ra hành tung của đám người lão Hàm, cho nên mới quay lại đường cũ.
“Ngài nói sau khi Kim Địa Tạng biến mất liền nhìn thấy bọn họ sao?” Lão Yên cau mày hỏi.
Cô Tứ “ừ” một tiếng: “Kim Địa Tạng không có liên quan gì đến đám người này, họ còn chưa có được cái bản lĩnh ấy.”
Lão Yên thấy lạ nói: “Trên đường đi tôi đã dựng lên rất nhiều chướng ngại vật, thậm chí còn…”
Nói tới đây, ông ấy liếc nhìn về phía tôi, rồi mới nói tiếp: “Thậm chí vì để đánh lừa lão Hàm cùng đám người của Lưu Hàn Thu, tôi còn nhiều lần động tay động chân khiến họ cho rằng mọi việc xảy ra trên đường đi đều là do đối phương phá rối!
Lão Hàm đã từng có xích mích với Lưu Hàn Thu, tôi muốn Lưu Hàn Thu chủ động khiêu khích lão Hàm, nói không chừng sẽ lừa được ông ta, thế nhưng lão Hàm vẫn chẳng chịu lộ mặt, về phần Lưu Hàn Thu cũng không biết có bị lừa hay không, nhưng ở đây lại có một con hươu ngốc đã suýt nữa bị lừa, còn muốn rút dao với tôi.”
“Ai bảo ông không nói cho tôi biết trước?” Tôi biết người mà lão Yên nói chính là mình, mặt nóng bừng, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác.
Nghe những lời ông ấy nói, tôi lập tức hiểu ra vì sao trên đường đi lại gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, ngay cả con gấu đen cũng là do lão Yên cố tình thả ra, đây là muốn lấy mạng người ra để thử sao?
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không hiểu mục đích của việc này, chẳng lẽ để lão Hàm nhìn thấy nội bộ chúng tôi lục đục sao, hoặc để ông ta nhìn thấy chúng tôi bị thương mà lộ mặt?
“Trường An, cậu không hiểu cục diện này lớn thế nào, khi tôi làm ra những việc này, tôi còn thả ra chút tin tức.” Lão Yên nói.
Tôi nhìn ông ấy, chờ lời giải thích, lão Yên hướng mắt ra ngoài lùm cây, thấy đám người của lão Hàm cũng tìm một chỗ để nghỉ ngơi và không có dấu hiệu rời đi, lúc này ông ấy mới lùi về sau, hạ thấp giọng: “Cậu còn nhớ rõ khi chúng ta vừa lên đường đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đương nhiên nhớ rõ.” Tôi gật đầu, lúc ấy Nha Tử lái xe, nhưng trong tình huống xe hoàn toàn khép kín như thế, lại có một con sâu chui vào cổ họng của anh ta, đây cũng là lý do chúng tôi nghi ngờ sư phụ Dương.
Biểu hiện sau đó của sư phụ Dương lại khiến chúng tôi chuyển sự hoài nghi lên người Lưu Hàn Thu, nhưng bây giờ xem ra, lão Yên mới là người dở trò từ trước khi chúng tôi lên đường.
Lão Yên nhướng mi liếc nhìn tôi:
“Không sai, lúc ấy tôi chính là người đã thả con sâu kia ra, trong nó hung bạo vậy thôi, nhưng thật ra cũng không gây nguy hiểm gì đến tính mạng!
Cũng chính tôi đã dẫn đường cho sư phụ Dương khiến các cậu hoài nghi Lưu Hàn Thu vì không thể phân biệt rõ thật giả, nhưng sau khi xe của chúng ta dừng lại, cô Tứ lại chạy ra ngoài, sau khi ngài ấy quay lại, có một đám “người” tụ tập trước xe chúng ta, cậu có còn nhớ rõ những dấu chân đó không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận