Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 170: Trát Tây Giúp Đỡ

Nói xong, gã kia duỗi chân ra, giẫm lên mu bàn tay của tôi, tôi nghe được một tiếng răng rắc, ngón út của tôi đã gãy. Cơn đau nhức khiến toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi chỉ trong tích tắc.
Tên cản thi kia dường như đã mất kiên nhẫn, tiếng chuông lại vang lên, con cương thi lông xanh nọ cúi xuống định tóm lấy tôi.
“Các cậu đi trước đi, để tôi ngăn tên này!”
Vào thời khắc mấu chốt, có một bóng người đứng chắn trước mặt tôi, chỉ thấy người này giơ tay ra, vài con côn trùng đen có hoa văn màu vàng bay thẳng về phía con cương thi lông xanh và gã cản thi kia.
Thừa dịp bọn chúng phải né tránh côn trùng, người này đã kéo lão Yên lại gần, rồi kéo tôi ra khỏi miệng hố, sau đó đẩy chúng tôi ra phía sau. Thỉnh thoảng người này lại thả một con côn trùng từ trong tay áo ra, nhằm ngăn cản tên cản thi nọ.
“Côn Bố?” Tôi đỡ lấy lão Yên, không kìm được mà gọi một tiếng. Nhưng gọi xong lại nhận ra quần áo của người này không đúng lắm, bèn ngập ngừng gọi một câu: “Trát Tây?”
Người trước mặt quay lại nhìn tôi một cái, sốt ruột nói: “Lảm nhảm cái gì đấy, còn chưa đi à? Tôi không ngăn cản được lâu đâu.”
Tuy rằng tôi không hiểu tại sao người này lại cứu chúng tôi, nhưng hiện giờ đúng là không phải thời điểm để suy ngẫm về vấn đề này.
Tôi cõng lão Yên lên lưng, hướng về phía bóng lưng của Trát Tây bảo anh ta cẩn thận, rồi chạy thẳng đến đoạn ngã rẽ mà tôi đã nhìn thấy trước đó.
Quả nhiên, phía sau ngã rẽ này có một hang động rất bí mật, tôi chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy địa hình ở đây rất kỳ lạ nên mới để ý tới, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng được.
Đầu tiên tôi đặt lão Yên ở bên ngoài, rồi tiến vào trong hang động thăm dò một phen, khi xác định bên trong không có vấn đề gì mới cõng lão Yên vào trong, xử lý qua những vết thương trên người ông ấy.
Sau khi chắc chắn rằng ông ấy chỉ hôn mê vì bị thương chứ không gặp vấn đề gì khác, tôi cũng mặc kệ ông ấy có nghe được hay không, chỉ nói nhỏ rằng mình sẽ chạy ra giúp đỡ Trả Tây, rồi rời khỏi hang động.
Vừa chạy về thì tôi đã nhìn thấy Trả Tây đang bị tên cản thi và cương thi lông xanh vây công, trông anh ta rất chật vật, bộ quần áo đen trên người anh ta đã rách nát, trên mặt đất bên cạnh còn có xác của mấy con côn trùng.
Trát Tây nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy tôi, anh ta không khỏi gào lên: “Cậu quay lại làm cái quái gì vậy?”
“Đương nhiên là tới giúp anh rồi!” Tôi nhanh chóng đáp trả một câu, cầm súng lên bắn một phát về phía tên cản thi kia.
Đoán chừng là tên cản thi nọ không ngờ được tôi sẽ còn quay lại, trong lúc nhất thời không kịp chú ý, gã đã bị tôi bắn trúng vào cánh tay, chiếc chuông trên tay tên này rơi phịch một cái trên mặt đất.
Động tác của tôi còn nhanh hơn não, lập tức nhào lên cướp lấy chiếc chuông. Phản ứng của Trát Tây cũng rất nhanh, trong nháy mắt anh ta đã gọi được đám côn trùng ở trong rừng, đám côn trùng này cuốn chặt lấy người gã cản thi và con cương thi lông xanh.
Khi tôi cầm chiếc chuông trong tay, con cương thi lông xanh liền bất động, nó dường như có chút nghi ngờ, rồi từ từ rút lui. Người cản thi vừa thấy tình thế không ổn, cùng lúc cương thi lông xanh rút lui gã cũng lẩn vào trong cánh rừng.
Tôi vừa muốn đuổi theo gã, Trả Tây đã vội kéo tôi lại: “Đừng đuổi theo, suy cho cùng đây cũng là địa bàn của bọn chúng!”
Trát Tây bảo tôi đi gặp lão Yên trước, còn về phần tên cản thi kia, anh ta cho rằng đối phương có thể chủ động lẩn vào trong rừng cũng xem như là một chuyện tốt.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ sức cùng lực kiệt của anh ta thì cũng hiển ra đạo lý này, chỉ là tôi có chút khó chịu khi nghĩ đến chuyện tên cản thi kia đã khiến lão Yên bị thương khắp người. Nhưng cuối cùng, lý trí của tôi vẫn chiến thắng cảm xúc.
“Vì sao anh lại cứu chúng tôi?”
Tuy rằng tôi đã nghe được cuộc đối thoại của anh ta với Côn Bố, biết anh ta không có ác ý với chúng tôi, tuy nhiên tự nhiên anh ta nhảy ra cứu giúp vẫn khiến tôi cảm thấy có chút khó tin.
Trát Tây liếc nhìn tôi, bí ẩn nói: “Coi như là vì trả nợ đi.”
Tôi nghe anh ta nói mà chẳng hiểu gì, còn anh ta thì bình tĩnh hỏi lại: “Cậu còn nhớ bầy sói mình đã gặp phải không?”
Vừa nghe được câu hỏi này tôi liền bùng nổ, tôi hỏi vặn lại, bầy sói kia là do anh ta dẫn tới phải không? Phải biết rằng bởi vì bầy sói đó mà cả tôi và lão Yên đều phải liều mạng sử dụng tới cổ trùng, lúc ấy mới miễn cưỡng kéo dài mạng sống của tôi.
Anh ta lắc đầu nói không phải, nhưng chuyện lão Yên và những người khác không nghe được tiếng kêu cứu của tôi đúng là do anh ta đã giở trò quỷ, lúc ấy anh ta chỉ muốn cho tôi một bài học nho nhỏ, bởi vì tôi không nên nghe lén cuộc đối thoại của anh ta với Côn Bố. Chỉ là anh ta không ngờ được tôi lại gặp phải một bầy sói đói, chờ đến lúc anh ta nhận ra, mấy người lão Yên cũng đã tìm được tôi rồi.
Vừa dứt lời, không đợi tôi kịp nổi giận, anh ta đã xoay người và biến mất vào trong bóng tối, trước khi đi anh ta còn dặn tôi đừng kể lại chuyện này cho Côn Bố.
Nhìn bóng dáng anh ta từ từ biến mất, tôi chỉ cảm thấy một hơi nghẹn lại trong lòng mà không biết nên làm sao để nó thoát ra. Theo lý mà nói, tôi và lão Yên đến giờ vẫn phải lo lắng đề phòng vì anh ta đã làm hại chúng tôi, nhưng nếu lần này không có Trát Tây nhảy ra giúp đỡ, tôi và lão Yên chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, trong lúc nhất thời tôi không biết nên cảm kích hay căm hận Trát Tây?
Tôi đứng ngẩn người ra mất một lúc, cuối cùng chỉ có thể tự nhủ rằng đây là định mệnh, rồi chạy về hang động theo hướng ngã rẽ nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận