Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 526

Cô ấy căn bản không thèm để ngọn núi này vào trong mắt, tuy rằng có tuyết, nhưng về cơ bản sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu.
Tôi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô Thu, người đưa ra nghi vấn chính là cô ấy, hiện giờ người xoá bỏ nghi vấn cũng là cô ấy, thật không biết cô ấy đang muốn làm gì.
“Vậy đi thôi!” Tôi biết mình không thể nào vạch trần được lão Yên, nên chỉ có thể bất chấp tất cả.
Côn Bố vẫn đi trước làm tiên phong, ban đầu nhóm đi theo sau lưng anh ta sẽ là người của 303, sau đó tới lão Yên.
Nhưng lần này, lão Yên đã bảo cô Thu và Nha Tử đi trước, ông ấy sẽ là người đi cuối cùng, vừa đi, ông ấy còn vừa nói thầm bên tai tôi: “Trường An, cậu cũng quá ngây thơ rồi, tôi mới là đội trưởng, là người đã dẫn dắt họ mười mấy năm, cậu cảm thấy, bọn họ sẽ tin ai hơn?”
Những lời nghe như một lời tuyên chiến trần trụi này khiến cả người tôi cứng đờ, tôi quay đầu nhìn về phía lão Yên, không thể tin nổi: “Lão Yên, ông… Rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Vì sao ư?”
Lão Yên cười ha hả:
“701 bị sỉ nhục, cho dù thế nào tôi cũng phải báo thù rửa hận.”
Tôi bỗng nhiên nhìn về phía đỉnh núi đơn độc kia, vẫn không thể tin nổi: “Kia… William đang ở trên đỉnh núi kia sao?”
Lão Yên không trả lời tôi, chỉ dặn dò tôi không cần quan tâm đến chuyện này, rốt cuộc tôi cũng chỉ mới gia nhập 701 chưa lâu, tình cảm tôi dành cho 701 cũng khác với ông ấy, nên không thể hiểu được hành động của lão Yên, chỉ cần tôi đừng quấy rối là được.
Tôi cố gắng chịu đựng, nhịn đến nỗi lồng ngực phát đau, lúc này tôi mới trầm giọng hỏi: “Ông cho rằng tôi đang quấy rối sao?”
“Nếu không thì cậu đang làm gì thế?” Lão Yên cười lạnh một tiếng.
Tôi suýt chút nữa đã giận đến nỗi trực tiếp vung tay nện thẳng vào gương mặt vẫn khiến tôi luôn ngưỡng mộ.
Siết chặt nắm đấm, tôi nói gằn từng chữ: “Lão Yên, tôi mặc kệ ông muốn làm gì, vì danh dự của 701 cũng được, vì ham muốn cá nhân của ông cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép ông lấy mạng người ra đùa giỡn! Không sai, từ sau khi bước chân vào 701, tôi đã không còn quan tâm tới chuyện sống chết nữa, thế nhưng, thứ có thể khiến tôi liều cả mạng sống chỉ có quốc bảo mà thôi, không phải ông.”
Nói xong, tôi cũng không thèm để ý đến lão Yên nữa, trực tiếp đuổi theo những người khác, bắt kịp Nha Tử.
Anh ta tò mò hết nhìn tôi lại nhìn sang lão Yên, thấy tôi tiến tới thì bèn dùng khuỷu tay huých tôi: “Cậu và lão Yên xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, người bảo thủ.” Tôi cũng không biết nên nói gì, đành phải trả lời qua quýt.
Nha Tử càng hoang mang, muốn hỏi thêm lại bị tôi ngắt lời: “Anh đừng hỏi nữa, chẳng có gì để nói đâu.”
“Ai dà!”
Nha Tử há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, con người của lão Yên ấy à, tôi đã đi theo ông ấy nhiều năm như vậy, ông ấy không phải người làm việc không biết chừng mực, cho dù làm chuyện gì ông ấy cũng đã suy tính cả rồi.”
Lắng nghe những lời nói chẳng chút nghi ngờ nào của Nha Tử đối với lão Yên, tôi càng thấy khó chịu, chúng tôi đều bằng lòng tin tưởng lão Yên, ông ấy muốn gì cũng chỉ cần nói một tiếng, tôi cũng liều mạng mà làm! Ấy vậy mà lão Yên vẫn lựa chọn giấu giếm.
“Trường An, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Nha Tử đột nhiên hỏi, tôi ngơ ngác à một tiếng, chỉ thấy anh ta vươn tay chỉ vào mắt tôi, rồi nói mình nhìn thấy được sự phẫn hận trong đó.
Tôi giơ tay che mắt mình lại, lắc đầu không thể tin được, và rồi mỉm cười, nói mình cũng không biết tại sao.
Nha Tử muốn nói lại thôi, cuối cùng chúng tôi chẳng nói gì thêm chỉ thở dài và bước về phía trước.
Không khí trầm mặc hẳn, vốn nhiệm vụ lần này thực hiện cùng 303 đã khiến bầu không khí trở nên khó chịu, hiện giờ tôi và lão Yên lại nghi kỵ lẫn nhau, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt tới chết người.
Tôi cố gắng điều hoà hơi thể, mới khiến cho mình bớt giận hơn một chút, rồi cứ im lặng như vậy suốt cả chặng đường.
Kế hoạch của lão Yên cũng không tồi, chúng tôi đi tới lúc trời tối, chiếc đèn pin trên đầu cũng phải chiếu tới nửa đêm, cuối cùng cũng tới được chân núi.
Lên núi vào ban đêm rõ ràng là lựa chọn không sáng suốt, chưa kể chúng tôi đã bôn ba suốt cả một ngày, cho nên không cần phải nói, vừa đến chân núi tất cả mọi người đã nằm liệt trên mặt đất, mặc kệ trên đất còn tuyết, chúng tôi cứ thế nằm đó, từ biểu hiện trên từng khuôn mặt cho thấy, nếu lão Yên còn dám tiếp tục lên đường, chúng tôi nhất định sẽ vùng lên khởi nghĩa.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn ngọn núi đơn độc kia, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng mà tôi không thể hiểu được, sau một lúc lâu, ông ấy bỗng nói: “Trường An, cậu gác đêm đi.”
“Cái gì?” Tôi hoài nghi nhìn ông ấy, vốn tôi còn cho rằng sau khi mình đối chọi gay gắt với lão Yên như vậy, ông ấy nên đẩy tôi ra ngoài mới phải, sao tự dưng lại bảo tôi gác đêm chứ?
Tuy nhiên lão Yên không hề nói đùa, ông ấy bắt đầu phân chia công việc, bảo tôi canh gác từ lúc nửa đêm đến rạng sáng.
Tôi cười lạnh một tiếng, cũng không phát biểu ý kiến, chỉ quấn túi ngủ quanh người và bắt đầu nghỉ ngơi.
Rõ ràng ông ấy đang cố tình gây khó dễ với tôi, dưới tình huống đi một ngày đường thế này, từ bây giờ đến tầm giữa đêm sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng nếu được nghỉ ngơi tốt thì sáng mai tinh thần sẽ rất sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận