Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 291

Đương nhiên, Tiểu Nguyên đột nhiên tự sát cũng không khiến cho đội khảo cổ để ý, chỉ thắc mắc nguyên nhân cậu ấy tự sát mà thôi. Sau khi thi thể được đưa đi, đội khảo cổ vẫn tiếp tục làm những việc họ phải làm, chỉ là Ninh Viễn phát hiện, hai mươi ba người có mặt vào ngày hôm đó ngoại trừ Tiểu Nguyên đã chết ra thì tính tình đều thay đổi.
Nếu không cáu kỉnh thì lại bồn chồn bất an, toàn bộ công việc khảo cổ không thể nào tiến hành tiếp được, tiến độ hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Ninh Viễn cùng với năm, sáu người còn lại vì nhiều lí do khác nhau mà không thể đến hiện trường.
Nhưng về sau, mỗi ngày đều có người tự sát, chết theo nhiều cách khác nhau, thậm chí họ còn nghi ngờ liệu một người có thể tự sát theo cách đó không hay đơn giản là bị người sát hại?
Đội khảo cổ gặp phải thảm kịch như vậy, đương nhiên sẽ báo cho cảnh sát vũ trang, nhưng sau khi cùng cảnh sát phối hợp điều tra, họ phát hiện ra những người này quả thực đã tự sát, kết luận này đã được dự đoán trước, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Những người cảm thấy cảm xúc của mình không bình thường càng trở nên cáu kỉnh hơn vì bọn họ sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo sẽ tự sát mà không có lý do rõ ràng.
Đúng vậy, cách tự sát như vậy không ai cho rằng là bình thường, cho nên trong đội khảo cổ dần dần truyền ra lời đồn đại, nói là họ đã đào ra mộ cổ của quỷ hồn ngàn năm, họ đang dùng phương thức này ngăn cản đội khảo cổ quấy rầy giấc ngủ dài của họ!
Sau khi liên tục chết năm người, có người điên rồi nhưng không biết là bởi vì người chết, hay là bị quỷ hồn trong truyền thuyết hù dọa.
Tóm lại mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát sau khi Cố Thuận Chương cũng phát điên, ngay từ đầu học trò Tiểu Uông của ông ấy còn có thể nắm quyền quyết định, nhưng rất nhanh Tiểu Uông cũng phát điên, hiện trường khảo cổ một mảnh hỗn loạn.
Ngay tại thời điểm hiện trường khảo cổ sắp bị những người phát điên này phá hủy, Cố Thuận Chương đã tỉnh táo lại trong thời gian ngắn, ông ấy nhanh chóng liên hệ với phía cảnh sát vũ trang và quân đội, bảo bọn họ lên núi dẫn người đi.
Trong khoảng thời gian cảnh sát lên núi, ông ấy lại dặn dò Ninh Viễn không được nói thật với cảnh sát, cũng không được tiết lộ tin tức cho bất luận kẻ nào, nếu không toàn bộ đội khảo cổ đều sẽ bị mang đi, quốc bảo nơi này cũng sẽ bị bọn trộm mộ thừa dịp này lẻn vào trộm đi.
Dù sao, theo quá trình khai quật, lăng mộ nước Tăng này cũng đã thu hút sự chú ý của cả thế giới, nếu lúc này đội khảo cổ gặp chuyện không may sẽ khó tránh khỏi có một vài thế lực có ý xấu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Lúc ấy hiện trường gõ chuông còn có mười một người đi theo giáo sư Cố nhưng không bị điên, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng dường như giáo sư Cố đã ý thức được điều gì đó, chỉ kêu tôi chú ý tới mười một người kia, một khi có khác thường liền giấu bọn họ đi, không được để cho cảnh sát mang đi, mà ông ấy sở dĩ chủ động liên hệ với cảnh sát là vì muốn giữ lại nhóm người này, nếu không thì chờ đến lúc mười một người kia đều điên hết thì sẽ không giữ lại được.
Về phần tại sao giáo sư Cố lại giữ mười một người kia lại thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy hẳn là có liên quan đến chiếc chuông nhỏ kia, bởi vì sau khi giáo sư Cố liên lạc với phía cảnh sát xong thì chiếc chuông nhỏ đó cũng biến mất...” Ninh Viễn chậm rãi nói.
Lúc ấy anh ta không suy nghĩ gì cả, chỉ vì nhìn thấy A Thanh được Cố Thuận Chương đưa vào danh sách người bị đưa đi, cảm thấy không đành lòng cho nên anh ta đã năn nỉ Cố Thuận Chương giữ A Thanh lại.
Khi họ đang nói chuyện thì lực lượng cảnh sát vũ trang gần như đã có mặt nên Cố Thuận Chương đành phải đồng ý với Ninh Viễn.
Ninh Viễn giấu A Thanh vào trong hố chôn, chờ cảnh sát mang đám người Cố Thuận Chương đi rồi mới mang cô ấy ra.
Điều khiến anh ta vui mừng là sau khi lực lượng vũ trang rời đi, A Thanh thực sự đã khỏe hơn và không còn điên loạn như trước nữa.
“Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.” Ninh Viễn cười khổ: “Ai biết mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…”
Từ lúc A Thanh cắn lên cánh tay Ninh Viễn rồi liếm sạch máu chảy ra, lúc đó anh ta đã biết A Thanh thật sự điên rồi.
Vì không để cho cô ấy làm người khác bị thương, anh ta đã vào trong hố chôn ở cùng với A Thanh. Điều kỳ lạ là sau khi A Thanh vào ở trong hố chôn lại cực kì im lặng, chỉ vào buổi tối mới làm ra hành động kỳ quái, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không chạy ra khỏi hố chôn.
Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta còn chưa thở phào được một nửa, mười một người kia cũng đều xảy ra chuyện, anh ta cũng không nghĩ nhiều liền mang bọn họ vào trong hố chôn.
Quả nhiên, sau khi bọn họ vào trong hố chôn đều trở nên yên tĩnh, có một số người thậm chí còn tỉnh táo lại, nhưng để an toàn nên bọn họ cũng nguyện ý ở lại nơi đó!
“Sau đó thì cậu cũng biết, những người này phát điên càng ngày càng nặng, sau một hai ngày thì cũng hoàn toàn mất đi lý trí, cũng may bọn họ không chủ động chạy ra khỏi hố chôn, nếu không tôi cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.”
Ninh Viễn cười khổ: "Nếu biết giáo sư Cố nhờ tôi làm chuyện như vậy, tôi thà để cho A Thanh bị cảnh sát mang đi, nói không chừng ở trong bệnh viện tâm thần còn có thể bảo vệ cô ấy một mạng.”
Tôi cũng không nói gì, bởi vì bây giờ có nói gì cũng đã muộn, A Thanh đã chết rồi, không thể sống lại được.
“Nói như vậy, anh cũng không biết tác dụng của mười một người này?” Tôi cau mày.
Vốn tưởng rằng sẽ biết được nhiều tin tức hơn từ Ninh Viễn, nhưng bây giờ ngoài việc nắm rõ sự tình ra thì cũng chẳng có giá trị gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận