Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 442

Tôi lập tức nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của đối phương. Tôi có thể rời khỏi đây hay không, mà không phải là đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây… Nói như vậy thì hẳn là tôi đang ở trong ngục giam sao?
Trong nháy mắt tôi đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không g có bắt chuẩn, chỉ cảm thấy có điều gì đó đã bị tôi bỏ qua, mà thứ này còn đặc biệt quan trọng.
"Trường An!"
Ngay lúc tôi sắp bắt lấy những thứ đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, là lão Yên!
Những người ở trước mặt tôi lập tức im lặng, chỉ có sự tức giận của lão Yên đang bộc phát ở trong phòng giam: “Tên họ Tiêu kia, các người rốt cuộc có ý gì, các người còn chưa xác định cậu ta đã giết người liền nhốt người ta vào phòng giam luôn sao? Hay lắm, các người càng ngày càng có bản lĩnh, cái mặt già này của tôi không còn tác dụng gì nữa rồi đúng không?”
Vừa nói, ông ấy vừa cởi tấm vải che mắt của tôi ra, cuối cùng thì tôi cũng nhìn rõ được hoàn cảnh của mình.
Tôi đoán không có sai, quả nhiên là tôi đang ở trong nhà tù, đang ngồi xổm ở bên cạnh là ba người mặt xám mày tro, nhìn dáng vẻ thì hẳn là những người vừa mới kêu gào muốn dạy tôi một bài học.
“Lão Yên, sao ông lại tới đây?”
Tôi ngạc nhiên hỏi, theo lý mà nói thì hiện tại đội trưởng Hình không nên để tôi tiếp xúc với lão Yên mới đúng, ngay cả trung đội trưởng Tiêu cũng theo lại đây, thoạt nhìn có chút khó xử.
Lão Yên hừ một tiếng: "Tôi còn không tới thì cậu đã bị đám người này ức hiếp đến chết rồi, cậu đúng là không có tiền đồ, thân là học trò của lão Yên tôi mà lại để mấy tên tù nhân ức hiếp thành cái dạng này, cậu nói xem tại sao cậu không dám đánh trả vậy?"
Tôi nhất thời không nói nên lời, ông ấy nhìn từ chỗ nào ra cảnh tôi không có đánh trả vậy, không phải mỗi một người trong số những người ngồi xổm kia vẫn đang kêu to đó sao?
“Lão Yên, hiện tại sự việc đã làm sáng tỏ, ông có thể đưa cậu ta rời đi."
Trung đội trưởng Tiêu cười nịnh nọt, nhưng ai biết lão Yên lại chơi xấu mà đặt mông ngồi xuống: Các người muốn bắt thì bắt, muốn chúng tôi đi thì đi sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Hiện tại chúng tôi không muốn đi nữa, chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Tôi nghe mà cảm thấy rất hoang mang, tại sao vừa rồi tôi phải chịu một trận đánh, mà nghe ý tứ này thì có vẻ hiềm nghi giết người của tôi đã được rửa sạch rồi?
"Trường An, cậu cũng giỏi đấy, biết kẻ xướng người hoạ với đội trưởng hình dụ hung thủ ra ngoài, hại lão già tôi đây ở bên ngoài lo lắng đến nửa đêm, hiện giờ lại giả vờ vô tội với tôi sao?"
Lão Yên vừa phát hỏa với trung đội trưởng Tiêu xong thì lại hướng về phía tôi.
Tôi mờ mịt mà a một tiếng, sau đó nói: “Hung thủ bị dụ ra ngoài? Bằng cách nào?”
Trời đất chứng giám, tôi chỉ đoán tới chuyện sau khi đội trưởng Hình bắt tôi, người của 303 nhất định sẽ không nhịn được mà tới gặp tôi, đến lúc đó tôi có thể tẩy sạch sự hiềm nghi, nhưng ai biết lời nói của Trường Không lại lập lờ nước đôi nên hoàn toàn không đủ để dùng làm bằng chứng.
Sau đó, không biết vì sao đội trưởng Hình lại đánh tôi bất tỉnh, cho nên tôi thực sự không biết chuyện xảy ra sau đó là như thế nào.
Lão Yên nhướng mi: "Cậu không biết?"
"Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ vừa mới tỉnh lại mà.” Tôi cười khổ một tiếng: "Nếu biết hung thủ đã bị dụ ra ngoài, tôi sẽ ăn cái thua thiệt này sao?"
Cũng là do tôi không chắc liệu việc đánh trả có phá hỏng kế hoạch của đội trưởng Hình hay không, nên ngay từ đầu tôi mới nhận lấy quyền cước của bọn họ, nếu biết thì tôi đã xông lên đánh trả từ lâu rồi.
Trung đội trưởng Tiêu ở một bên vẫn đang lên tiếng khuyên nhủ, nói là tóm lại nếu ông ấy muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì phải ra ngoài mới được.
Nhưng không ngờ lão Yên lại thực sự nổi giận, cho dù có nói gì cũng không chịu rời đi, mà điều này cũng làm cho trung đội trưởng Tiêu phải liên tục hướng tôi cầu cứu.
Nhưng tôi cũng không phải tên ngốc, bởi vì việc bản thân bị giam vào ngục không rõ nguyên nhân, thậm chí còn phải nhận một trận 'chăm sóc' như thế, cho nên nếu vẫn không chịu nói rõ thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Trung đội trưởng Tiêu thở dài một hơi: "Được rồi, tôi sợ thầy trò hai người rồi, đội trưởng Hình đang chờ ở bên ngoài, ông ta nhất định sẽ cho các người một lời giải thích thỏa đáng, lần này đi được rồi chứ?”
"Hừ." Lão Yên hừ một tiếng không rõ ý tứ, nhưng thân thể lại không nhúc nhích, hiển nhiên là vì lí do thoái thác này của trung đội trưởng Tiêu không làm ông ấy hài lòng.
Nhưng tôi lại có chút sốt ruột muốn biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, cho nên tôi đã ghé vào bên tai của lão Yên: “Lão Yên, thấy được rồi thì thu tay, chẳng lẽ ông không muốn biết đám cháu kia đã hãm hại tôi thế nào sao?”
Lão Yên nhướng mi liếc nhìn tôi, rõ ràng là mang theo ý cảnh cáo, khiến tôi lập tức ngừng nói.
Tuy nói hai chúng tôi ở cạnh nhau thường không biết lớn nhỏ, nhưng cũng là vì bình thường ông ấy chưa từng làm bộ làm tịch gì đó với tôi, nhưng lúc này ông ấy rõ ràng là đang rất tức giận, cho nên tôi cũng không dám chọc đến ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận