Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 573

Thế mà cậu ta lại bày mưu hãm hại Nha Tử vào ngay lúc ấy!
“Nhóc con, không có gì đáng tức giận, chẳng lẽ cậu còn không biết, cùng lúc ấy lão Yên cũng đang bày mưu tính kế với chúng tôi sao?” Ánh mắt của Trường Không vô cùng giảo hoạt, như thể đang muốn nói giữa 303 và 701 căn bản không thể nào hòa bình được.
Tôi không nói nữa, đúng thật, từ khi tiến vào núi Cửu Hoa tới này, giữa hai tổ chức luôn xảy ra tranh đấu gay gắt, chỉ là tôi không ngờ được đám người này lại đê tiện tới mức này thôi.
Đồ Tể còn không biết xấu hổ mà nói:
“Hẳn cậu nên cảm ơn chúng tôi đã lắp thứ kia lên người cậu mới đúng, nếu không bây giờ chúng tôi biết đi đâu mà tìm cậu chứ?”
Tôi không nói gì nữa, anh ta muốn nói thế nào thì là thế ấy, cứ tiếp tục thảo luận vấn đề vớ vẩn này với anh ta, quả thực tôi sợ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của mình.
“Nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng xuất phát!”
Lưu Hàn Thu ra lệnh, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ.
Không thể không nói đám người này chuẩn bị lương khô rất cẩn thận, nào là thịt bò đóng hộp, nào là sô cô la… đều là thứ tốt, trang bị còn bao gồm dây thừng, cuốc phá băng, móng vuốt đại bàng và một loạt sản phẩm nước ngoài.
Ngay khi tôi nhét miếng thịt bò cuối cùng vào miệng, bọn họ liền bảo tôi lên đường.
Tôi đang là người dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, chỉ có thể đi cùng họ để tìm ra Nha Tử trước, rồi sẽ tính toán sau!
Tuy nhiên, con đường họ đi hơi lạ, trong núi sâu tuy không có đường nhưng tốt xấu gì vẫn có mấy dấu vết được hình thành qua bao trận mưa nắng, chúng cũng chẳng khác đường đi là bao.
Thế nhưng tôi phát hiện ra đám người này đều đi vào những nơi rất khó tiếp cận, hơn nữa nơi ấy còn chẳng có dấu vết con người đã đi qua.
Cứ đi tiếp như vậy thực sự có thể tìm thấy Nha Tử sao?
Tuy vậy tôi cũng chỉ giữ sự hoài nghi này ở trong lòng, không hề nói ra, vì dù tôi có nói thì đám người này cũng không chịu nghe.
Họ có niềm tin không thể giải thích được vào thiết bị theo dõi, chưa kể còn có một ví dụ thành công trước đó là tôi đây.
Đường đi càng lúc càng khó, sau khi trời tối hẳn, chúng tôi phải mất một lúc lâu mới đi được khoảng 1 mét, đi được một lát cả đám lại thở hồng hộc.
“Cậu, đi trước dẫn đường!” Lưu Hàn Thu gọi người tiên phong đầu tiên là Đồ Tể quay lại, rồi chỉ thẳng vào tôi.
Tôi nhíu mi:
“Tôi không biết đường đi thế nào, làm sao dẫn đường được?”
“Đừng nói nhảm nữa, không muốn chết thì nhanh lên.” Lưu Hán Thu đá vào chân tôi.
Tôi bĩu môi, thờ ơ đi về phía trước, dù sao đến lúc đó mà lạc đường, những người này cũng không thể trách tôi được.
Nhưng rất nhanh tôi đã nhận ra mình nhầm rồi, bọn họ chỉ muốn tôi đi trước dọn bụi cây mà thôi, còn về phần lộ trình, Trường Không ở một bên vừa đi vừa cầm một cái đĩa tròn, thỉnh thoảng anh ta lại nói với tôi đôi câu.
Hiển nhiên cái đĩa tròn kia chính là thiết bị theo dõi.
Có một chấm đỏ đang liên tục chuyển động trên đĩa, chấm đỏ đó hẳn chính đang ám chỉ Nha Tử!
Thông qua chấm đỏ đó, tôi nhận ra tốc độ di chuyển của Nha Tử rất nhanh, dường như anh ta đang cố ý tiếp cận một nơi nào đó, với tốc độ hiện tại của chúng tôi, cho dù có bất ngờ tấn công từ bên hông cũng không thể ngăn cản Nha Tử.
Đám người của 303 hiển nhiên cũng biết được điều này, cho nên ai nấy cũng đều bỗng trở nên nóng nảy hẳn.
“Trường Không, có thể đoán trước được lộ trình của tên này không?” Lưu Hàn Thu gạt bụi cây gần đó sang một bên, ngay cả khi bụi cây tạo thành một vết xước trên bàn tay của ông ta, ông ta cũng chẳng hề phản ứng lại.
Trường Không nhìn thoáng qua cái đĩa tròn kia, sau đó lắc đầu: “Không thể, lộ trình của cậu ta quá phức tạp, hơn nữa thiết bị theo dõi cũng có độ trễ…”
Tôi cười lạnh một tiếng, chỉ e là đám người này đã phát điên cả rồi, dù máy theo dõi có chính xác đến đâu cũng không có cách nào đoán trước được vị trí, con người chứ có phải vật chết đâu mà chỉ đi theo một hướng thẳng tắp.
“Cậu dẫn đường đi!” Có lẽ tiếng cười của tôi chọc giận bọn họ, nên Lưu Hàn Thu đã đẩy tôi một cái, khiến tôi lảo đảo suýt thì ngã vào một bụi cây, quần áo của tôi đã bị bụi cây nọ đâm thủng một lỗ.
Tôi ổn định thân thể rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lưu đầu hói, ông đừng quên quan hệ hợp tác giữa chúng ta, nếu còn chọc giận ông đây, đừng trách ông đây đồng quy vu tận với cả đám mấy người!”
Vừa nói, sát ý trong mắt tôi vừa dâng lên, tuy chưa từng chính thức bước ra chiến trường, nhưng trong quân đội luôn có không ít trận chiến nhỏ, cũng không ít lần tôi đã đổ máu, huống chi từ sau khi đi theo lão Yên tôi đã trải qua bao phen sống chết, trên người tôi đã có khí chất không sợ chết từ lâu rồi.
Bình thường tôi không để lộ ra ngoài, bởi vì mặt tôi còn non, dáng vẻ cũng không thô lỗ, cho nên trông không đáng sợ mấy.
Nhưng lúc này, tôi trút hết cơn giận dữ ra ngoài, rốt cuộc cũng khiến Lưu Hàn Thu phải khiếp sợ.
Dù rằng ông ta vẫn mạnh miệng bảo mình đang nắm sinh mạng của tôi trong lòng bàn tay, tuy nhiên rõ ràng lão già này đã kiềm chế hơn nhiều.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên đuổi theo tiếp không?” Đồ Tể hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận