Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 246: Điều Khó Hiểu

Những gì được ghi lại trên bức bích họa này, rõ ràng đây là câu chuyện xảy ra sau khi Tàm Tùng trở về từ nước Trường Dạ.
Có nghĩa là sau khi ông ta truyền lại phương pháp trường sinh bất lão cho nữ vương, Tàm Tùng đã tự trở về để tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng ông ta đã làm cách nào để tới được nước Trường Dạ, trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra những chuyện gì?
Vì sao ông ta lại phải trở về nước Thục cổ để tiếp tục nghiên cứu, mấy câu hỏi này đều không có lời giải đáp.
“Kỳ lạ.” Tôi vuốt cằm, nói: “Rõ ràng là khi còn ở nước Trường Dạ, bọn họ đã cùng nghiên cứu ra phương pháp trường sinh bất lão, vậy còn gương cổ Song Ngư dùng để làm gì?”
Nha Tử không tới La Bố Bạc, nên anh ta lại càng không thể hiểu được mấy chuyện này, trong lúc nhất thời chúng tôi đều cảm thấy hoang mang.
Dựa theo ghi chép còn lại của nước Trường Dạ, chính Tàm Tùng là người đã si mê vẻ đẹp của nữ vương, nên đã vượt qua vạn dặm xa xôi để tặng thiên thạch cho nữ vương.
Nhưng sau khi nữ vương nghiên cứu ra gương cổ Song Ngư, cô ta lại muốn độc chiếm bí mật này, vì thế đã xúi giục các quốc gia khác tấn công vào nước Thục cổ.
Nhưng nhìn những thứ trước mắt, xem ra chuyện không phải như vậy, Tàm Tùng không những không đưa toàn bộ thiên thạch cho nữ vương, ngược lại ông ta còn cùng nữ vương thực hiện một thí nghiệm.
Sau đó đã trở lại nước Thục cổ để tiếp tục nghiên cứu, mà cái gọi là chiến tranh phỏng chừng cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn với Tàm Tùng.
“Đây là chuyện bình thường, từ xưa đến này, những sử quan ghi chép lại lịch sử đều chẳng bao giờ ghi lại toàn bộ sự thật cả!” Cuối cùng, Nha Tử chỉ có thể đưa ra một câu trả lời như vậy.
Tôi không chú ý nhiều đến điều này, đây là gút mắt của nữ vương nước Trường Dạ và Tàm Tùng, qua mấy ngàn năm, chúng tôi không thể khôi phục hoàn toàn gút mắt này chỉ thông qua mấy bức bích họa và mấy hình ảnh còn lại này, tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi mà thôi.
Tuy chỉ là một bức bích họa ngắn ngủi, nhưng xét cho cùng nó cũng đã tồn tại được mấy ngàn năm lịch sử.
Trông mấy năm Tàm Tùng chưa trở về, người dân của nước Thục cổ đã chờ đợi ông ta mỏi mòn, họ tin chắc rằng vị thần của họ sẽ không vứt bỏ mình, cuối cùng ông ta vẫn sẽ mang theo vương hậu trở về, dẫn dắt bọn họ đến nơi vinh quang mới!
Nhưng nếu những quốc gia đối địch đã thiết kế ra âm mưu này, đương nhiên chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt, năm thứ hai trước khi Tàm Tùng trở về nước Thục, chúng đã tìm một thi thể gần giống với Tàm Tùng, cố tình dẫn dắt người dân nước Thục phát hiện ra thi thể ấy.
Đương nhiên, người dân nước Thục không tin, nhưng sau khi chờ đợi thêm ba năm nữa, họ dần trở nên tuyệt vọng!
Trong khoảng thời gian này, người dân bị kẻ thù áp bức, một số người đã phản bội quốc gia, từ từ quay lưng với lãnh thổ của mình, chẳng bao lâu sau họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, cũng chấp nhận sự thật rằng Tàm Tùng đã qua đời.
Bọn họ đã dựng lên một dàn tế lớn nhất nước Thục để cử hành lễ hiến tế long trọng cho Tàm Tùng, cũng bắt đầu xây dựng một lăng mộ nguy nga cho Tàm Tùng.
Bọn họ cho rằng nước Thục đến từ vùng núi sâu, nên tất nhiên cũng có nguồn gốc từ rừng núi, bởi vậy họ đã chọn xây dựng lăng mộ tại nơi họ từng sinh sống.
Vì để tránh có người tới quấy rầy mộ Tàm Tùng, người dân đã cố ý chọn nơi hẻo lánh nhất, cũng là nơi xa xôi và nguy hiểm nhất.
Bọn họ tin rằng, một ngày nào đó vị thần của họ sẽ hồi sinh từ nơi này, họ cũng sẵn sàng chờ đợi hết thế hệ này sang thế hệ khác!
Những hình ảnh kế tiếp đều miêu tả quá trình xây dựng lăng mộ của người dân nước Thục cổ.
Để tìm được nơi thích hợp cho việc xây dựng lăng mộ, họ đã cử hơn chục nhóm chiến binh đi ra đi vào những nơi núi sâu, nhóm chiến binh này trèo đèo lội suối, tìm kiếm trong núi Thái Bạch suốt ba tháng ròng, mới tìm được nơi như hiện tại.
“Đây là đám chuột và đường chim đấy hả?” Nha Tử chỉ vào một bức bích họa và nói.
Tôi quay lại nhìn, quả đúng thật, hóa ra hai chướng ngại vật này không phải do người Thục cổ cố tình tạo ra, mà nó đã có sẵn ở đó.
Đôi với đám chuột khổng lồ ở trong hang động, bọn họ đã sử dụng cung tiễn, giác mác mà liều mạng chiến đấu, cuối cùng, mấy trăm chiến binh chỉ còn có năm người tới được đường chim.
Những nơi hiểm yếu trong mắt chúng tôi, đương nhiên chẳng là gì trong mắt những vị chiến binh kia, họ cắm dao vào những vết nứt trên khe đá và leo xuống từng bước một, có người lỡ bước sai một bước liền rơi xuống vực sâu, tuy nhiên, cái chết của người trước lại trở thành niềm khích lệ cho những vị tráng sĩ phía sau.
Bốn người còn lại đã tới được đáy vực, họ chọn được ngọn núi này, bèn quyết định xây dựng mộ Tàm Tùng ngay trong núi.
Đây là một công trình lớn, nên bốn người này đã trở về nước Thục cổ, dẫn theo toàn bộ thanh niên trai tráng trong nước Thục quay trở lại nơi đây, suốt đường đi họ đã hy sinh hơn một nửa mới đến được ngọn núi này.
“Cha mẹ ơi, bọn họ thế mà chỉ dựa vào những chiếc búa lạc hậu mà mở đường trong ngọn núi này!” Tôi và Nha Tử liếc nhìn nhau, đồng thời kêu lên đầy kinh ngạc.
Một công trình lớn như vậy, tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực, những người này đã sống ở đây, lúc đói thì đi săn bắn, khi khát thì tìm nước suối.
Trong khoảng thời gian ấy, có rất nhiều vị tráng sĩ đã hy sinh, có người rơi xuống vách núi, có người bị nhiễm độc, có người đã cam lòng trở thành đồ ăn để nuôi chim thần.
Nơi này cũng từng xuất hiện một trận sạt lở, giết chết tất cả đội nhân công ở đây, cũng có những người chết vì kiệt sức, nhưng họ đều ra đi trong thanh thản, bởi vì ai cũng cảm thấy cái chết của mình đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận