Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 184: Phản Kháng

“Chẳng lẽ để đám trộm mộ các người trộm tới đó mới là chuyện tốt sao?” Giọng điệu của tên cản thi kia càng lạnh lùng hơn.
Lão Yên hỏi lại gã, dựa và cái gì mà chắc chắn chúng tôi là lũ trộm mộ chứ? Nhưng chỉ thấy gã cản thi này vẫy vẫy tay, phía sau lưng gã xuất hiện mấy người đàn ông lực lưỡng, trên tay họ đang cầm sẵn balo của chúng tôi.
Mấy người đàn ông kia đồng loạt ném balo của chúng tôi xuống đất, tên cản thi chỉ vào mấy cái balo mà nói: “Mấy thứ trong này không thể chứng minh các người là bọn trộm mộ à? Biết điều thì cầm theo mấy thứ này cút xuống núi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lão Yên vừa mới hỏi lại một câu, tôi đã cảm thấy mình bị thứ gì kéo đi từ phía sau, nhưng khi tôi quay lại nhìn thì chẳng thấy thứ gì cả, chỉ cảm nhận được cơ thể mình bị kéo đi một đoạn.
Sau vài tiếng bụp bụp, chắc hẳn là người của chúng tôi đều đã ngã xuống.
Tiếp theo tôi cảm giác giống như bọn họ đã thả lên người chúng tôi thứ gì đó, rồi tôi lại cảm nhận được một lực kéo… là chỉ dắt hồn!
Tôi ngay lập tức nghĩ ra, ban đầu họ thả chỉ dắt hồn lên người Nha Tử kỳ thực là muốn đuổi chúng tôi ra khỏi làng, còn họ có mục đích nào nữa hay không thì tôi cũng không biết.
Bởi vì giữa chừng bị Côn Bố quấy rối, nếu không có Côn Bố hạ độc, có lẽ họ còn có mục đích không tiện nói khác nữa chăng.
Mới vừa rồi, thực ra cô Thu có kéo tôi một chút, khi tôi nhìn về phía cô ấy thì thấy cô ấy nhanh chóng ra hiệu cho tôi, sau đó sắc mặt của cô ấy có chút hoảng hốt.
Rất nhanh tôi đã hiểu được ý của cô Thu, xem ra món màn thầu và đồ ăn kèm kia đúng là có chút bất thường, cho nên tôi đã nhanh chóng ra hiệu cho mấy người lão Yên, phối hợp với kế hoạch của bọn họ!
Cũng may là mọi người phản ứng nhanh, không chờ bọn người cản thi nhận ra điều gì bất thường liền đồng loạt ngã xuống.
Chuông trấn hồn trong ngực tôi bị người ta lấy đi, theo sau tiếng chuông rung, sức kéo cũng trở nên mạnh hơn, tôi nhắm mắt đi theo bọn họ,
Nhưng lần này không chỉ có một mình tên cản thi kia, mà đi cạnh chúng tôi còn có mấy người đàn ông khác, bọn họ vây quanh chúng tôi, như sợ xảy ra chuyện ý đó ngoài ý muốn vậy!
Nhắm mắt đi đường thực sự là có chút kỳ lạ, nhưng để họ không phát hiện ra được, tôi cố gắng giao toàn bộ cơ thể mình cho chỉ dắt hồn, không có bất cứ động tác nào khác.
Đi được một lát, chúng tôi đi ra khỏi ngôi làng này từ lối đi bí mật lần trước, sau đó đi thẳng tới chân núi.
Cứ đi như vậy được khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau khi đã ra khỏi phạm vi ngôi làng, Côn Bố và lão Yên đột nhiên phản kháng lại.
Lão Yên nhanh chóng rút dao găm ra đâm vào người cản thi đi phía sau mình, Côn Bố cũng lập tức thả mấy con cổ trùng thân đen có hoa văn bay về phía mấy người đàn ông khác.
Tôi cũng lập tức phản ứng lại, trực tiếp đánh ngã những người vẫn còn chút năng lực phản kháng.
Còn Nha Tử thì chậm rãi, ung dung mà lấy chỉ dắt hồn trên người chúng tôi xuống, ném lên người tên cản thi kia: “Mẹ kiếp! Làm chủ của chỉ dắt hồn mà cũng không biết kỳ thực chỉ dắt hồn này không thể khống chế chúng tôi, anh đúng là kẻ thất bại…”
Chỉ có cô Thu là bị khống chế thật, nhưng tiếng chuông trấn hồn đã dừng lại, chỉ dắt hồn cũng bị rút ra, nên cô ấy chỉ đơn giản là bị hôn mê mà thôi, có cao thủ như Côn Bố ở đây, cô ấy chẳng gặp phải vấn đề gì cả.
Người cản thi kia dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn chúng tôi, như thể gã không biết vì sao chúng tôi không bị khống chế.
Lão Yên cũng không có tâm tư để lải nhải hàn huyên cùng bọn họ, chỉ bảo Côn Bố lần lượt hạ thuốc cho từng người, sau đó kéo họ đến một nơi tương đối an toàn, nói: “Chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, cho nên tôi sẽ không lấy mạng của anh, chờ đến khi các anh tỉnh lại, vẫn sẽ là người bảo vệ Thái Dương Thần Điểu như cũ.”
Sau khi ông ấy nói xong những lời này thì đám người kia liền ngất đi, lão Yên giúp người cản thi kia băng bó lại vết thương trên bụng rồi cười một tiếng: “Họ cũng mang giúp balo tới đây cho chúng ta rồi, bớt được một việc.”
Nói rồi lão Yên nhìn về phía Côn Bố đang ngồi xổm bên cạnh cô Thu, hỏi thăm tình hình của cô ấy.
“Sẽ ổn ngay thôi.” Côn Bố ấn tay lên cổ cô Thu, sau đó cô ấy phun ra một con côn trùng màu đen to bằng hạt gạo, con côn trùng này vừa chui ra đã định nhảy tót vào trong bụi cỏ, nhưng Côn Bố lại nhanh tay bắt được và trực tiếp bóp chết.
Nha Tử không biết sống chết còn cười nói: “Hì hì, xem như bọn họ cũng có bản lĩnh, thế mà lại dám chơi cổ trước mặt Cổ Vương, còn chơi thành công nữa chứ.”
Côn Bố lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, Nha Tử sợ tới mức vội trốn sang một bên.
“Đây là ký sinh trùng à?” Lão Yên nhìn xác của con sâu kia mà kinh ngạc hỏi.
Côn Bố chỉ ừ một tiếng, bảo khó trách mình không phát hiện được thứ này, loại côn trùng này kỳ thực phát triển bên trong cơ thể người, đoán chừng bên trong màn thầu và đồ ăn kèm đã được thả một số thứ, sau khi đi vào trong cơ thể thì nhanh chóng sinh trưởng thành sâu, giúp người khống chế đạt được mục đích của mình.
Trong lúc chúng tôi còn đang nghiên cứu con sâu kia, cô Thu đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại biết trong cơ thể mình có một con sâu sinh sống, cô ấy lập tức nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức quay lại và cho nổ tung ngôi làng kia!
“Được rồi, nhân lúc trời còn chưa tối chúng ta hãy mau tới chỗ đất trũng đi.” Lão Yên đeo balo lên lưng, cũng không biết có phải do đã tìm ra manh mối hay vì nguyên nhân nào khác, vết thương trên chân lão Yên dường như không còn vấn đề nào nữa, đeo một chiếc balo lớn như thế mà vẫn có thể đi đường chẳng khác nào người bình thường cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận