Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 509

Quả nhiên, mấy người của 303 dưới sự dẫn dắt của Dạ Tinh, cho dù có tìm cả một vòng cũng không thấy gì, ngay cả vết máu cũng bị đứt đoạn. Bọn họ nhìn về nơi vết máu đứt đoạn, sắc mặt tối sầm như muốn giết người, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận từ bỏ cuộc tìm kiếm.
“Ui, sao lại không tìm kiếm nữa thế? Không phải là muốn chờ đợi kết quả của chúng tôi đấy chứ? Ầy, đúng là tự chìa mặt ra cho chúng tôi vả đôm đốp mà.” Nha Tử không chịu thua kém mà lên tiếng.
Tôi càng thấy bất lực, vốn tưởng rằng trải qua sự việc ở mộ nước Tăng, anh ta sẽ trưởng thành lên được một chút, nhưng tôi phát hiện ra, bây giờ anh ta càng lúc càng trẻ con.
Có lúc lạnh lùng như tảng băng, chẳng khác nào một vị cao nhân lánh đời, lúc không có việc gì thì chẳng khác gì một tên ngốc chỉ biết pha trò, hận không thể ngày ngày gây rắc rối cho bạn.
Nhưng đã có bài học từ Khoái Đao, chẳng ai dám đối đầu với Nha Tử nữa, chỉ có thể cố nuốt cục tức xuống, khiến cho tôi nhìn mà thấy trong lòng cũng khoan khoái hẳn.
Nha Tử vừa thấy đám kia không dám làm gì, càng thêm ngang ngược, anh ta khoanh tay dựa vào gốc cây và bắt đầu nói những lời tổn thương người khác, sắc mặt của đám người 303 hết xanh lại trắng, trông chẳng khác gì bảng pha màu cả.
“Quay lại rồi!” Đang lúc Nha Tử mắng đến vui sướng, khuôn mặt của Côn Bố bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi người đều nín thở, đây là hy vọng cuối cùng của chúng tôi, nếu đến cả anh ta cũng thất bại, vậy manh mối của chúng tôi sẽ bị chặt đứt hoàn toàn!
Côn Bố ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, duỗi bàn tay đang đeo găng ra để dò xét, như thể anh ta đang muốn nhặt thứ gì đó lên.
Chỉ chốc lát sau, hai con cổ trùng lần lượt bò lên tay anh ta, con nhỏ hơn vừa bò lên đã chui lại vào trong tay áo, con lớn hơn dùng râu chạm vào tay Côn Bố mấy cái, sau đó mới chậm rãi chui vào trong.
Côn Bố ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, tiếp đó bình tĩnh nói: “Người đó còn sống.”
Trong lòng tôi cả kinh, vội hỏi lại anh ta chắc chắn chưa?
Không phải tôi nghi ngờ Côn Bố, chỉ là tôi quá sốc, mặc dù sau câu hỏi của cô Thu khiến tôi có chút không dám chắc chắn, nhưng mà nói thật, tôi vẫn cảm thấy khả năng cao thứ mình nhìn thấy là một thi thể.
Bởi vì tôi không phải kiểu người một khi hoảng loạn sẽ bị mất kiểm soát, nên tôi không nghĩ mình dễ dàng bỏ qua tiếng hít thở như vậy.
Côn Bố khẽ gật đầu: “Ảnh cổ vẫn luôn theo dõi người nọ, đối phương đã đi thẳng vào trong núi sâu, không có khí vị của người thứ hai, nếu đó không phải là người sống, vậy chẳng lẽ nào là xác chết vùng dậy ư?”
Xác chết vùng dậy… Điều này càng không có khả năng, một thi thể không thể vừa chết đã tự vùng dậy, trừ khi là có người cố ý huấn luyện, nếu không cho dù có vùng dậy được thì nó cũng chỉ có thể nhảy nhót cách chỗ ban đầu không xa.
Nhưng ảnh cổ đã xác định người nọ đã đi sâu vào trong rừng, như vậy đối phương chỉ có thể là người sống.
“Đuổi theo, hẳn đối phương chưa chạy được xa đâu!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Từ từ đã.” Cô Thu vội ngăn cản ông ấy: “Mọi người cứ xem thử nơi này trước đi.”
Không biết cô ấy đã chạy tới bên ngôi mộ tập thể từ khi nào, biểu cảm trên mặt cô ấy rất kỳ lạ, nói là kinh ngạc thì không giống kinh ngạc, nói là kinh sợ thì hình như có chút gì đó không giống cho lắm.
Chỉ là vị trí cô ấy đứng lúc này cũng đủ khiến chúng tôi dựng tóc gáy, nên mọi người nhanh chóng chạy tới, sau đó ai nấy đều để lộ ra biểu cảm chẳng khác với cô Thu là bao… chỉ thấy một bộ xương hoàn chỉnh nằm đó trên miệng ngôi mộ tập thể kia, trên xương vẫn còn một vết máu rõ ràng, kiểu như là da thịt vừa mới bị người ta lóc xuống.
“Bộ hài cốt thứ 100.” Tôi thì thào nói.
Người kia quả là rất lợi hại, sự quan tâm của chúng tôi đều đã bị hấp hấp dẫn, cơ bản không ai ngờ được ở đây có một bộ hài cốt cả, nếu không phải cô Thu tự dưng chạy sang bên này, hẳn là chúng tôi đã nghe theo lệnh của lão Yên mà đuổi theo đối phương vào trong rừng sâu, như vậy bộ hài cốt này đã bị chúng tôi bỏ qua rồi.
Lão Yên vuốt cằm: “Lúc ném xuống mộ chỉ còn lại một bộ xương trắng, như thế này là sao?”
Hiển nhiên, không ai trả lời được câu hỏi này của ông ấy, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc ông ấy cất tiếng hỏi, trong đầu tôi lại vang lên giọng của cô Tứ…
“Kim thân của Địa Tạng chôn dưới mộ, phù đồ chín tầng chín kiếp tai.”
Thế mà chúng tôi còn chưa thấy được phù đồ chín tầng, đã thấy được 100 người thiệt mạng, đây rốt cuộc là thánh địa của Phật giáo, hay là chốn địa ngục đây?
“Lóc sạch da thịt của một thi thể mới nhằm báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, làm như vậy có phải hơi thái quá rồi không?”
Nha Tử ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể kia: “Mà đây tuyệt đối không phải là một cách để trút giận, thủ pháp này rất tinh tế, thậm chí không để lại chút dấu vết nào trên xương, mọi người có thể thấy, xương cốt vô cùng sạch sẽ, chẳng để lại bất cứ dấu hết vào, có muốn nhìn xem người nọ dùng loại công cụ gì cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận