Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 468: Kim Thân Của Địa Tạng

Lão Yên muốn hỏi cái gì đó, nhưng dạ dày lại không cho phép, đành phải vội vàng lấp đầy bụng trước đã, sau đó mới nhìn sang lão Thịnh cũng vừa ăn xong: “Tôi nói này đại ca, đội kiểm lâm không phải có khoảng mười mấy người à? Sao lại không thấy họ vậy.”
“À, giờ không phải là Tết Nguyên Đán sao? Mỗi năm vào dịp giao thừa, trong rừng chỉ có một người ở lại. Năm nay đến lượt tôi, bọn họ cũng chỉ vừa rời đi hôm nay thôi.
Sau khi họ rời đi tôi mới nhận được thông báo mọi người đang đến. Việc này ..." Lão Thịnh nghĩ rằng lão Yên muốn truy cứu trách nhiệm những người rời bỏ chức vụ mà không được phép nên vội vàng giải thích.
Lão Yên xua tay: “Tôi chỉ tò mò thôi, đại ca, ông đừng căng thẳng như vậy.”
Lão Thịnh câu nệ cười cười không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng, nghĩ nếu lão Yên thật sự truy cứu trách nhiệm thì ông ta cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Nhưng ông ta đã nghĩ sai rồi, với thân phận của lão Yên, ông ấy cũng lười truy cứu chuyện này, hơn nữa người khác muốn về đoàn tụ với gia đình trong dịp Tết Nguyên Đán là chuyện hết sức bình thường.
"Đại ca này, tôi muốn hỏi ông một chuyện." Lão Yên nói.
Lão Thịnh vội vàng gật đầu: “Ông hỏi đi.”
"Ngoài chúng tôi ra, gần đây còn có ai khác vào rừng không?" Lão Yên cân nhắc một lúc lâu rồi hỏi ra vấn đề này.
Lão Thịnh a lên, rõ ràng là có chút kinh ngạc trước câu hỏi của lão Yên, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta giống như biết được chuyện gì đó, tôi vội vàng hỏi: “Có phải thật sự có người khác đi vào không?”
“Thật ra tôi cũng không biết có phải mình nghe nhầm hay không.” Lão Thịnh do dự, dường như không muốn nói cho lắm.
Lão Yên cười nói: "Cứ nói cho tôi đi, tôi nghe tai này lọt qua tai kia, sẽ không nói cho người khác đâu."
Mặc dù ngoài cửa chắc chắn không có người, nhưng lão Thịnh vẫn cảnh giác nhìn ngoài cửa một lúc, sau đó đóng cửa sổ lại, lúc này mới nói: “Tôi nói mấy người nghe, thứ đó có thể không phải là con người.”
Chúng tôi lập tức vểnh tai lên, lão Yên hưng phấn xoa xoa tay: "Đại ca, ông nói nhanh lên, mấy người chúng tôi thích nhất là nghe mấy chuyện kỳ quái như vậy đó!"
“Mấy người không phải làm nghiên cứu khoa học sao, thế mà cũng tin loại chuyện này nữa à?" Lão Thịnh có chút kinh ngạc, nhưng lại bị hai ba câu của lão Yên đánh lừa, người sau móc ra một điếu thuốc châm lửa cho lão Thịnh.
Sau khi tùy tiện xúi giục vài câu đã dụ được lão Thịnh kể lại hết tất cả những gì mình nhìn thấy.
Lão Thịnh hút điếu thuốc như một ẩn sĩ, sau đó có chút ngượng ngùng mà cười: “Theo quy định thì kiểm lâm không được hút thuốc, cho nên lâu rồi tôi không thấy thuốc lá.
Thỉnh thoảng sẽ hút một hai điếu, hôm nay nhiều người như vậy nên sẽ không có chuyện gì đâu."
“Hiểu mà hiểu mà, bây giờ đang là mùa đông, đêm lại dài như vậy, thỉnh thoảng hút một hai điếu thuốc cũng là chuyện bình thường.” Lão Yên cười ha hả, giục ông ta nhanh chóng kể lại những gì mình nghe được.
Lão Thịnh phun ra một vòng khói, trong ánh mắt có chút mê mang, cũng có chút sợ hãi: “Thật ra cũng chỉ mới có hai ngày trước thôi, khi mọi người đều đã ngủ say, buổi tối bởi vì uống nhiều thêm mấy ly nước nên tôi bị mắc tiểu mà tỉnh.
Thật sự không nhịn được nên mới bò dậy khỏi giường, muốn chạy ra ngoài giải quyết.”
“Tôi vừa giải quyết xong, đang định quay lại ngủ tiếp thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi tưởng là bọn đến trộm củi.” Lão Thịnh xoa mặt: “Cho nên tôi lấy một thanh gỗ rồi đến nơi có tiếng động, nhưng khi đến nơi thì lại không thấy gì cả”.
“Không thấy gì hết?" Lão Yên lặp lại.
Lão Thịnh ừ một tiếng: “Âm thanh kia ở ngay bên tai, nhưng tôi lại không nhìn thấy gì cả, tôi tưởng mình gặp quỷ nên cũng không dám nhìn xa hơn, lập tức ôm đầu chạy trở về."
“Đây cũng đâu phải chuyện gì lớn, sao ông không dám nói?" Lão Yên đầu tiên gật gật đầu, sau đó lại kỳ quái nói.
Lão Thịnh có chút do dự, hồi lâu vẫn không giải thích được, chúng tôi lập tức hiểu ra có gì đó mờ ám, vội vàng hỏi vài câu.
“Ờm thì, ông có thể cho tôi thêm một điếu nữa không?" Chần chừ một lúc, lão Thịnh mới hỏi một cách đầy câu nệ.
Lão Yên đưa nửa bao thuốc lá còn lại cho lão Thịnh, sau khi nhận lấy, ông ta hút liên tục hai điếu, như đã hạ quyết tâm: “Tôi nói cho mấy người nghe, mấy người thật sự sẽ không nói cho người khác sao?”
“Ừ, đương nhiên rồi.” Lão Yên đảm bảo với ông ta: “Chúng tôi chỉ muốn nghe chuyện gì đó mới mẻ thôi!”
Lão Thịnh lúc này mới thở ra một hơi: “Thật ra hôm đó tôi đã nhìn thấy một vài thứ, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì ngày hôm sau tất cả những đồ có giá trị trong lâm trường đều bị mất, tôi sợ nếu nói ra thì họ sẽ nghĩ là do tôi trộm!
Ông chắc là cũng biết, cái lâm trường này gần như cả năm đều không có người nào khác đến. Trùng hợp tôi lại nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, đồ còn bị trộm, dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được."
Chúng ta đều tỏ vẻ hiểu được, dù sao trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đến lúc đó mất việc là chuyện nhỏ, ở thời đại này, danh tiếng quan trọng hơn mạng sống, nếu trong nhà có người mang tiếng xấu thì toàn bộ gia đình sẽ khó mà sống tiếp, nên việc ông ta lo lắng cũng là chuyện hết sức bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận