Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 472

Con Mẹ nó, hóa ra tất cả chúng tôi đều bị gã này chơi một vố! Từ khi đón tiếp chúng tôi gã đã không có ý tốt, bây giờ ngẫm lại mới thấy chỗ nào của gã cũng đều đáng ngờ ...
Tôi nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, vừa rồi chắc là họ không nhìn thấy chúng tôi, vậy tại sao họ lại nổ súng?
Câu tiếp theo của lão Thịnh đã giải đáp được thắc mắc của tôi: “Tôi thực sự đã bỏ thuốc, tôi thực sự đã làm mà, xin mấy người đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Tôi lập tức thở hắt ra, xem ra tiếng súng vừa nãy là để trừng phạt lão Thịnh, hiểu rõ điểu này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, lửa giận trong lòng tôi cũng dâng lên, cho dù lão Thịnh có đáng chết thì cũng không đến lượt mấy người nước ngoài này quyết định!
"Lão Yên, bây giờ nên làm gì?" Tôi thấp giọng hỏi.
Lúc tìm chỗ trốn tôi và lão Yên tình cờ đứng gần nhau, vậy nên chỗ trốn của chúng tôi cũng khá gần, nương theo ánh trăng mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt lão Yên tối sầm, chắc là do người mà ông ấy tìm cả hai lần đều có vấn đề.
Đầu tiên là sư phụ Dương, sau đó lại là kiểm lâm, hơn nữa cả hai lần đều được tính kế một cách lặng lẽ, nếu không phải cô Tứ phát hiện kịp thời thì chúng tôi đều đã chết rồi.
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt lão Yên hơi dịu xuống, ông ấy đưa tay ra hiệu cho tôi, nói muốn ra xem tình huống thế nào.
Tôi không đồng ý lắc đầu, chúng tôi gần như không biết gì về tình huống bên đó, hơn nữa nghe động tĩnh thì có vẻ bên họ có không ít người, lúc này đi qua đó lỡ bị phát hiện thì việc có thể trốn thoát hay không cũng rất khó nói.
Lão Yên cắn răng nói: "Không được, tôi phải tới đó xem xem đối phương có phải là William hay không! Người này biết rất rõ từng đường đi nước bước của tôi, biết tôi sẽ tìm tới sư phụ Dương, cũng biết tôi sẽ qua đêm ở lâm trường này. Trường An, nếu không qua đó xem thì sau này tôi sẽ không yên tâm được.”
Ông ấy nói cũng có lý, hình như đối phương đã nắm giữ hết tất cả hành tung của chúng tôi, nếu không làm rõ thì tiếp theo có lẽ chúng tôi sẽ từng bước rơi vào nguy hiểm.
"Tôi đi với ông." Tôi nhanh chóng nói, lão Yên cũng không phí lời, ra hiệu cho tôi rồi dẫn đầu tiến lên.
Cả khu rừng yên tĩnh không có một tiếng động, tôi và lão Yên đã bước đi rất nhẹ nhưng vẫn đạp trúng đám lá cây rụng, phát ra tiếng xào xạc, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến đáy lòng chúng tôi run sợ.
Cuộc cãi vã bên đó vẫn đang tiếp diễn, giọng điệu van xin của lão Thịnh liên tục vang lên khiến tim tôi đập thình thịch.
Thì ra lão Thịnh bị bọn họ ép buộc, nếu không làm theo lời bọn họ nói thì sẽ bị bọn họ giết, ông ta cũng thật xui xẻo, nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu lại bị bọn họ bắt được, sau đó bị ép hại chúng tôi.
"Lão Thịnh, chuyện này phải trách ông." Vốn dĩ một mình lão Thịnh nói nguyên một tràng dài tôi nghe không hiểu gì cả, đột nhiên xuất hiện một giọng tiếng Trung không phải của lão Thịnh.
Người đàn ông này nói tiếng Trung rất lưu loát, vừa nghe đã biết người này không phải người nước ngoài, giọng nói hơi khàn, nghe có vẻ khá lớn tuổi.
Sắc mặt tôi trở nên lạnh lẽo, xem ra việc tên William kia có thể tác oai tác quái đều là nhờ sự giúp đỡ của những kẻ bán nước này.
Lão Thịnh nói với giọng nức nở: “Tôi, tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi.”
"Cố gắng hết sức? Nếu ông không đuổi hết công nhân trong lâm trường đi thì bọn chúng có trốn được không?” Giọng nói này rất khàn, không hề có ý dọa đến lão Thịnh, nhưng sát khí bên trong giọng nói vẫn khiến người ta phải rùng mình.
Tôi khựng lại một chút, ban đầu vốn nghĩ lão Thịnh giúp đỡ bọn họ nên có chết ngàn lần cũng đáng, nhưng giờ nghe thấy những gì họ nói, tôi lại cảm thấy có thể mình đã hiểu lầm ông ta rồi.
Nghĩ đến thuốc mà ông ta nhắc đến cùng với cái hang trộm kia, trong đầu tôi hiện ra một ý tưởng - Có lẽ lão Thịnh chỉ đang tương kế tựu kế mà thôi.
Lão Yên ở một bên cũng khựng lại, quay đầu nhìn tôi, sau đó nói khẽ: “Dù thế nào đi nữa cũng phải cứu ông ta.”
“Ừ!" Tôi cẩn thận khẽ đáp lại, cho dù lão Thịnh có bị tử hình thì người kết án ông ta cũng không thể là người ngoài.
Chúng tôi di chuyển từ từ đến đó, bọn họ có vẻ cũng do dự không biết có nên giết lão Thịnh không, điều này đã tạo cho chúng tôi rất nhiều thời gian.
Đợi đến khi chúng tôi cách họ tầm hai mét, nương theo ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: Lão Thịnh đang bị đè quỳ xuống bên ngoài ngôi nhà gỗ, ba người nước ngoài tóc vàng đang vây quanh ông ta, một trong số đó đang chĩa súng lục vào trán lão Thịnh.
Còn có một bóng người gầy gò, thoạt nhìn là người phương Đông, người này đứng yên đó, nhưng lại rất có khí thế, lão Yên vừa nhìn thấy người này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đây là lão Hàm à?” Tôi hỏi.
Lão Yên lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy đó là ai?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi, nhìn thái độ lão Yên như vậy, nhất định ông ấy biết người này.
Lão Yên nheo mắt nhìn thân hình gầy gò đó, chậm rãi phun ra ba chữ: Diêm La Vương.
Diêm La Vương?
Tôi ngẫm lại ba chữ này, phát hiện rất phù hợp với người trước mặt, khí thế trên người của đối phương thật đáng sợ, người như vậy nhất định trên lưng có mang mạng người, hơn nữa còn có không ít, nhưng mà người này từ đâu đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận