Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 710

"Gấp cái gì!" Ông cụ Trịnh răn dạy một câu.
Tôi bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, đồng thời đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mà nghĩ cách làm sao thoát thân, chuyện này coi như chơi quá trớn rồi, xem bộ dạng này của bọn họ thì rõ ràng là không định từ bỏ ý đồ.
Thật lâu sau, ông cụ Trịnh liếc mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới, sau đó cười nham hiểm nói: “Tôi thấy nhóc con cậu có vẻ ngoài thanh tú, không phải ở phía đông đầu thôn vẫn còn một đứa con gái không ai muốn sao? Để cậu ta cưới đi, sau khi trở thành người của thôn chúng ta xong thì cậu ta tự nhiên sẽ không nói lung tung nữa."
Tên Tam Oa vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị này, thậm chí ngay cả cách nên tổ chức hôn lễ như thế nào hai người này cũng đã thương lượng xong, khiến tôi nghe mà sởn tóc gáy.
Thôn làng này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ông cụ Trịnh hỏi ý kiến của tôi cho có trình tự, nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã mở miệng khuyên nhủ: “Cậu cũng đừng giả vờ nữa, súng kia của cậu còn không dám bắn, nếu dám bắn thì không một ai trong số các cậu có thể rời khỏi thôn, cho nên vẫn là nên chấp nhận đi.”
Tích tích!
Bộ đàm đột nhiên vang lên khiến tim của tôi nhảy lên một cái, nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì đã thấy ông cụ Trịnh giống như cười mà không phải cười nhìn tôi, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ không dám không nghe theo.
Chẳng qua ông ta nghĩ như vậy cũng không sai, dù sao súng chủ yếu được dùng để trấn áp đám trộm cướp, cho nên tôi cũng không có khả năng giết chết bọn họ chỉ bằng một phát súng.
“Úi trời, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám tranh đàn ông với tôi đấy.”
Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến, tiếp đó là một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai của tôi rồi nhéo nhẹ một cái, thậm chí chủ nhân của nó còn phát ra hai tiếng chậc chậc tán thưởng: “Mới có mấy ngày không gặp, Trường An, cơ bắp này của cậu đúng là càng ngày càng nảy nở.”
“Chị Thu?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại thì chỉ thấy cô Thu mặc trên mình một chiếc áo khoát màu đỏ, một tay đặt lên tôi, tay kia cầm một chiếc bầu rượu nhỏ màu bạc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia rõ ràng là đã uống rất nhiều.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Cô Thu giơ tay lên rồi nhấp thêm một hớp rượu nữa, sau đó cười duyên dáng: "Trường An bé nhỏ của tôi ở đây, tôi đương nhiên là muốn tới rồi. Sao thế, cậu muốn tránh mặt chị đây à?"
Tôi toát mồ hôi lạnh và định lấy tay của cô ấy xuống, sau đó nhẹ giọng dặn cô ấy đừng gây chuyện.
Cô Thu say thì say thiệt, nhưng cái sức mạnh này đúng là không nhỏ, bàn tay mà cô ấy khoác lên bả vai của tôi tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác không thể cử động được, cho dù tôi đã lay rất lâu nhưng vẫn không thể lấy xuống được.
“Vừa rồi là ai muốn cướp người của tôi?” Con mắt của cô Thu lướt qua, lạnh lùng đến mức ngay cả tôi đang đứng cạnh cô ấy cũng có chút tim đập nhanh!
Tên Tam Oa cũng có vẻ bị làm cho giật mình, chiếc đèn lồng trong tay rung lên, sau đó liếc mắt nhìn phía sau tôi một chút, như thể không hiểu cô Thu từ đâu xuất hiện.
Cô Thu thấy bọn họ không trả lời thì ôm hôn tôi một cái rồi lập tức quay người, sau đó giơ bầu rượu của mình ra sau lưng: “Không có việc gì thì đừng trì hoãn giấc ngủ của bà đây, đúng là cái thôn rách nát, ngay cả nơi để uống rượu cũng không tìm được.”
Hóa ra cô ấy đến đây là để uống rượu sao?
Tôi dở khóc dở cười, nhưng cũng thuận theo lực đạo của cô ấy mà quay người, nhưng điều kì lạ là mãi cho đến khi chúng tôi đã đi rất xa rồi mà cũng không thấy hai người kia đuổi theo.
“Chị Thu…”
“Sự tình có biến, cậu mau đi tìm lão Yên đi!”
Ngay khi tôi vừa mới mở miệng thì cô Thu đã buông tôi ra, cũng không còn thấy dáng vẻ say sỉn như trước nữa mà trở nên vô cùng tỉnh táo.
Cô ấy giải thích vừa rồi loại cổ mà Côn Bố dùng lên hai người kia có thể làm cho ký ức của đối phương xuất hiện hỗn loạn và khiến bọn họ rơi vào trạng thái ngơ ngác trong vài ngày tới, nhưng cụ thể có thể duy trì mấy ngày thì không ai có thể nói chắc chắn được, cho nên phải nhanh chóng rời đi.
"Vậy vừa rồi là..." Tôi sờ lên má bị hôn một cách bất ngờ, cô Thu giục tôi đừng nói nhảm nữa mà mau rời khỏi đây.
Tôi đem lời nói nuốt trở về và lập tức vừa chạy vừa kết nối bộ đàm: "Lão Yên, hiện tại là tình huống gì vậy?"
Sau hai hoặc ba giây tôi mới ý thức được có gì đó là lạ, bởi vì lão Yên không có trả lời tôi.
Tôi cúi nhìn xuống bộ đàm, mặc dù tín hiệu không liên tục nhưng quả thực đã được kết nối. Tuy nhiên, cho dù tôi có lặp lại lần nữa thì lão Yên vẫn không phản hồi.
Trong lòng tôi lộp bộp một chút, giống như có một sợi dây đang bị căng ra.
Xảy ra chuyện rồi…
Sự xuất hiện không thể giải thích được của cô Thu và bộ đàm kết nối được nhưng không có phản hồi này đều khiến tôi cảm thấy mọi chuyện đang dần trở nên mất kiểm soát.
Càng đến gần căn phòng chúng tôi ở thì tim của tôi càng đập nhanh và tốc độ của bước chân cũng dần chậm lại.
Trong phòng vẫn sáng đèn nhưng nó khiến tôi cảm thấy rất quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận