Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 371

Tôi nói hết những suy nghĩ của mình ra.
Đội trưởng Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó giọng nói lạnh lùng nói: “Bọn họ đã sợ rồi!”
Chúng tôi đều không nói chuyện, đợi bà ấy nói rõ nguyên nhân.
Chỉ thấy bà ấy lạnh lùng cười một tiếng, nói với lão Yên: “Bọn họ biết thầy ở trong tòa cổ mộ này, bây giờ con đi vào, đương nhiên bọn họ sẽ sợ thầy trò chúng ta gặp nhau! Thầy là chủ nhiệm trước đó của 701, con là chủ nhiệm bây giờ, nếu như chân tướng sự thật bị phơi bày, bọn họ sẽ không tiện hành động.”
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bọn họ là ai, tại sao bọn họ biết con ở đây?” Lão Yên nhíu chặt mày hỏi.
Đội trưởng Bạch trực tiếp ngồi khoanh chân: “Nếu bọn họ đã biết con vào đây thì đoán chừng khi chúng ta ra ngoài sẽ gặp phải phiền toái, vì vậy chuyện này cũng phải để mọi người biết...”
Chúng tôi hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt đều có chút nghiêm trọng, chúng tôi bên này ngay cả mộ cũng chưa ra, bên kia đã có người tính kế rồi, việc này làm chúng tôi không thể không lo lắng!
“Mười ba năm trước, tôi dẫn theo bảy tám người mới đi vào một ngôi mộ nhỏ để rèn luyện.” Đội trưởng Bạch từ từ nói: “Nhưng mà tôi không thể ngờ tới, lần rèn luyện này sẽ làm tôi lưu lạc trời đất kể từ đó.”
Giọng nói của đội trưởng Bạch rất cay đắng, rõ ràng đoạn ký ức này vô cùng đau thương.
Thời gian đó bà ấy đã bồi dưỡng lão Yên ổn rồi, vì vậy có chút ý muốn lui thân, nên lúc đó mới đi dẫn người mới. Bà ấy dồn hết tâm sức lựa chọn một ngôi mộ cổ vừa không có nguy hiểm gì, lại có thể làm người mới nhanh chóng phát triển được, vì an toàn, trước khi mọi người tới bà ấy còn đi thăm dò một lần, xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì thì lúc đó mới dẫn bảy tám người này đi vào trong.
Cả quá trình bà ấy cũng chỉ làm hậu thuẫn, đều dựa vào những người mới tự mình xông xáo, chỉ có khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng bà ấy sẽ mới ra tay.
Ai biết bên trong một ngôi mộ cổ bình thường như thế lại xuất hiện một món bảo vật kinh hãi thế gian, khi đó bà ấy đã từng giám định, là ngọc tỉ của thời kỳ Tiên Tần, còn cụ thể là của nước nào thì bà ấy hoàn toàn không kịp nhìn, bởi vì xuất hiện cùng với bảo vật còn có một con Phi Thi.
Bà ấy không kịp nghĩ nhiều, cất ngọc tỉ vào trong ngực rồi đi đối phó với Phi Thi. Với người mới mà nói, Phi Thi thật sự quá cao cấp, bà sợ người mới bị thương, vì vậy vừa đối phó với Phi Thi, vừa dẫn nó đi tới một nơi vắng vẻ, muốn giảm thương tổn tới mức thấp nhất.
Nhưng lúc này lại có một người mới đột nhiên phản bội, nói không phải trước khi hành động đội trưởng Bạch đã từng đến thăm dò ngôi cổ mộ này, rồi nói với mọi người là không có nguy hiểm gì sao? Còn có chuyện bảo vật đó là như thế nào? Hỏi có phải là đội trưởng Bạch cố ý dẫn bọn họ tới làm thức ăn cho con Phi Thi này, sau đó lấy ngọc tỉ đi không.
Khi đó bà ấy nghe mà vô cùng tức giận, nhưng bởi vì đang đấu với Phi Thi, bà hoàn toàn không có thời gian đi giải thích, ai biết được dưới sự xúi giục của người mới này, những người khác cũng cho rằng đội trưởng Bạch không coi mạng của bọn họ là mạng người, chạy trốn như ong vỡ tổ.
“Đợi khi tôi đối phó xong Phi Thi, bọn họ đã xuất hiện rồi.” Vẻ mặt đội trưởng Bạch lạnh lùng: “Ngành đó gọi là 303, cùng thuộc cục văn vật như 701, chẳng qua việc chúng tôi phụ trách là xuống mộ đoạt bảo vật, việc bọn họ phụ trách là công việc giải quyết hậu quả. Bao gồm phong tỏa dư luận xã hội, làm những người biết chuyện ngậm miệng, hoặc là ám sát các phần tử nguy hiểm vân vân.”
Vốn hai ngành này có quan hệ anh em, nhưng chủ nhiệm của 303 lại là một tên tiểu nhân thâm độc, ông ta nhìn ngứa mắt một nhóm cao thủ giang hồ được mời gọi tới 701, vì vậy vẫn luôn ngấp nghe công việc của 701, cũng nóng lòng muốn thể hiện năng lực của mình.
Vì vậy khi biết được đội trưởng Bạch dẫn người mới đi rèn luyện, ông ta đã mua chuộc một người mới, rồi không biết lấy ra từ đâu được một khối ngọc tỉ, dẫn một con Phi Thi tới, đánh cho đội trưởng Bạch trở tay không kịp! Mà sau khi bà xử lý xong Phi Thi, vốn đã bị thương, lại bị những người này bao vây tấn công, hoàn toàn không thể địch lại, may mà kinh nghiệm của bà ấy phong phú, sau khi ngọc tỉ bị cướp đi, bà thuận lợi chạy trốn.
“Vốn tôi muốn trở về 701, nhưng khi đó lời đồn đã lan truyền khắp nơi, ngọc tỉ cũng bị bọn họ lấy đi mất, tôi hoàn toàn không thể giải thích được, vì vậy tôi nghĩ trong lòng là đoạt ngọc tỉ lại đã rồi mới xuất hiện, như vậy lời đồn kia cũng sẽ tự nhiên mà mất, nhưng ai ngờ tới lần đoạt ngọc tỉ này lại dùng tới mười mấy năm.” Đội trưởng Bạch cười khổ.
Hai tay khó địch lại bốn tay, cho dù bản lĩnh của đội trưởng Bạch có cực giỏi, nhưng đối phương lại dùng cả một ngành để đối phó với bà ấy, thậm chí còn vận cả dụng thủ đoạn chính trị, vì vậy bà hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Cho dù không lấy được ngọc tỉ thầy cũng có thể trở về, thầy cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy, dù sao cũng phải cho thầy một cơ hội giải thích chứ.” Lão Yên không đồng ý nói.
Đội trưởng Bạch thở dài: “Muộn rồi... đợi khi thầy thật sự muốn trở về thì mới phát hiện, bọn họ đã chặn kín đường đi của thầy, thầy hoàn toàn không về được nữa.”
“Thủ đoạn của bọn họ quả thật rất hiểm độc! Khi đó con định đi tìm thầy, nhưng trong nội bộ 701 đột nhiên có rất nhiều người nhằm vào con, con lại không muốn tâm huyết của thầy mất trắng, vì vậy chỉ đành ôm hận mà ở lại chấn chỉnh, đợi tới lúc con lại đi tìm thì đã hoàn toàn không tìm được một chút đầu mối nào nữa.” Lão Yên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận