Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 476

Côn Bố ồ một tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày tràn đầy sát khí: “Nói vậy nghĩa là có người muốn đục nước béo cò?"
Tôi theo bản năng nhìn về phía Lưu Hàn Thu, bởi vì chuyện này rất giống với thủ đoạn ông ta đối phó với đội trưởng Bạch, ông ta sẽ vùi kế hoạch của mình vào trong kế hoạch của người khác, sẽ không ai biết được ông ta đã làm chuyện đó, chỉ là khuôn mặt ông ta bị bao phủ trong bóng tối, khiến tôi không thể nhìn ra dấu vết gì.
"Tôi cũng không biết. Hiện tại hết thảy vẫn chỉ là suy đoán, còn phải xem cô Tứ có thể moi được manh mối gì hữu dụng từ miệng Diêm La Vương hay không." Lão Yên không chắc chắn nói.
Côn Bố lắc đầu: "Khó lắm, e rằng ngài ấy không thể ra tay tàn nhẫn với Diêm La Vương đâu."
Thật ra tôi cũng phát hiện vừa rồi cô Tứ căn bản là không dùng hết sức, ngay cả hoạt thi như Tàm Tùng anh ấy cũng chả thèm để vào mắt, mấy người này sao có thể là đối thủ của anh ấy được, sao có thể để bọn họ kéo dài thời gian lâu được như vậy?
Điều khiến tôi tò mò là anh ấy với Diêm La Vương có quan hệ gì, sao lại nương tay với Diêm La Vương?
"Không ai biết bọn họ có quan hệ gì." Không ngờ lão Yên lại lắc đầu: "Tôi chỉ biết ngài ấy luôn nương tay với Diêm La Vương. Bảy năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, Diêm La Vương đáng lẽ phải chết dưới tay cô Tứ, hiện tại xem ra lúc đó đã ngài ấy đã thả gã đi.”
Sắc mặt lão Yên có chút bất đắc dĩ, kỳ thật những người làm việc như đi trên lưỡi đao như chúng tôi luôn tin tưởng 100% vào đồng đội, cũng tàn nhẫn 100% đối với kẻ địch, nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Với tính cách lạnh lùng như cô Tứ càng phải là như thế.
Nhưng không ngờ lại có người khiến anh ấy luôn phải nhượng bộ, mấu chốt là người này dường như còn không hề cảm kích.
Tôi chợt nhận ra, cô Tứ đã bảo Diêm La Vương trở về hai lần, điều này chứng tỏ anh ấy biết Diêm La Vương chưa chết, mà hơn nữa, chính anh ấy là người đã che giấu Diêm La Vương!
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, lão Yên cũng không phủ nhận suy đoán ​​của tôi, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu chuyện của cô Tứ không phải là chuyện chúng tôi có thể xen vào để đuổi tôi đi.
"Đừng nghĩ nữa, tối nay tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi." Lão Yên vẫy vẫy tay, ngay cả ông ấy cũng không dám xông vào rừng khi trời tối như vậy.
Trong núi sâu rừng già cho dù là mùa đông thì vẫn có thú dữ, lỡ như làm kinh động đến chúng thì sẽ lại là một trận chiến đẫm máu nữa, huống chi bây giờ tôi còn đang bị thương, căn bản không thích hợp hành động.
Lưu Hàn Thu liếc nhìn lão Yên: “Trước đó ông đã tính toán lộ trình chưa?”
Lão Yên không rõ ý vị liếc nhìn Lưu Hàn Thu, sau đó nói: “Có, nhưng chỉ sợ bây giờ không thể đi được. Nếu cứ tiếp tục như kế hoạch trước đó thì dù có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để dùng."
Lưu Hàn Thu nghe xong không có phản ứng gì, tôi không khỏi nghĩ có lẽ chúng tôi đã thật sự nghi ngờ nhầm người rồi...
"Phương hướng đại khái vẫn không thay đổi, nhưng lộ trình cần phải điều chỉnh một chút. Chúng ta có thể tìm được một nơi thích hợp để nghỉ ngơi hay không, cứ xem ý trời đi."
Lão Yên hờ hững nói, nhưng thấy ông ấy không hề do dự đi về phía trước, tôi lập tức nghi ngờ thật ra ông ấy biết nên đi đâu, chỉ là cũng nghi ngờ Lưu Hàn Thu giống tôi nên mới không nói ra sự thật.
Lưu Hàn Thu thăm dò nói: “Vậy không cần nói cho cô Tứ biết một tiếng à?”
“Dù thế nào ngài ấy cũng có thể tìm thấy chúng ta." Lão Yên liếc ông ta và nói một cách vô cảm.
Nói xong câu đó ông ấy không để ý đến Lưu Hàn Thu nữa, bước thấp bước cao đi về phía trước.
Hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, đi lại trong rừng rậm như vậy vốn đã không tiện, hơn nữa dường như lão Yên đang có tâm sự nên không ai có ý định nói chuyện với nhau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mọi người.
Gió lạnh thấu xương như con dao sắc cắt từng nhát nhỏ vào da mặt, tôi vùi cả khuôn mặt vào sau gáy Nha Tử, cái lạnh khiến anh ta giật mình: “Thằng nhóc nhà cậu thật biết hưởng thụ đó nha.”
Tôi cười ha hả: “Không phải anh nói muốn che chở cho tôi à? Bây giờ có cơ hội thì làm đi chứ.”
“Tới, hôm nay anh đây sẽ che chở cho cậu.” Nha Tử cười sang sảng, đèn pin cột trên trán rung lên, trong đêm đông khiến người cảm thấy có chút ấm áp.
Tôi nằm dựa vào lưng anh ta ngủ thiếp đi, cảm nhận được anh ta cẩn thận tránh đi miệng vết thương của tôi, khiến tôi có thể nằm thoải mái hơn.
Thật ra Nha Tử vẫn luôn là người như vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất hờ hững và vô tâm, nhưng thực ra anh ta rất tinh tế và biết quan tâm đến người khác, chẳng qua là vì tính tình nên mới luôn khiến người khác lo lắng thôi.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi bị đánh thức thì phát hiện chúng tôi đã đến một nơi khá trống trải, cây cối nơi đây đột nhiên biến mất, chỉ để lại một mảnh đất trống ở giữa.
Mà nơi tầm mắt tôi có thể nhìn thấy tình cờ lại là một ngôi chùa đổ nát, dưới cơn gió lạnh trông có vẻ càng hoang tàn hơn, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay nó vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận