Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 241: Tìm Thấy Nhóm Lão Yên

Côn Bố lấy ra một chiếc búa và chậm rãi gõ xung quanh chiếc giường, theo lời của anh ta, giọng nói của chúng tôi có thể không xuyên qua lớp đá kia nhưng tiếng búa gõ nhất định có thể truyền vào trong, có thể coi đó là lời cảnh báo cho nhóm của lão Yên.
Sau khi gõ một vòng, anh ta đột nhiên nện một búa xuống, cả một vùng trên chiếc giường đá bỗng nhiên sụp xuống. Cùng với tiếng sụp đổ, giọng nói giận dữ của lão Yên cũng vang lên: “Các cậu muốn hại chết tôi à?”
Nghe được giọng nói của ông ấy, cuối cùng tôi cũng dám thở phào nhẹ nhõm, trong dáng vẻ này có vẻ ông ấy chẳng hề bị thương chút nào.
Quả nhiên, chỉ ngay lát sau, lão Yên và cô Thu đã ra khỏi cái lỗ do Côn Bố đập ra, ngoại trừ đầu và khuôn mặt dính chút tro bụi ra, trên người họ không thấy có vết thương nào.
“Côn Bố?” Lão Yên nhìn thấy Côn Bố thì kêu một câu: “May quá, cậu vẫn còn sống.”
“Ông có ý gì?” Côn Bố kỳ quái hỏi.
Lời của lão Yên càng kỳ lạ hơn: “Không phải chính cậu bảo chúng tôi trốn ở chỗ này sao, bảo là giúp chúng tôi dẫn dụ Thái Dương Thần Điểu đi chỗ khác, sau đó sẽ chạy tới giúp chúng tôi, cậu không biết chứ tôi và Tiểu Thu ở dưới này sắp ngạt chết rồi, cậu mà còn không tới nữa phỏng chừng chúng tôi sẽ thành hai cái xác mất…”
Côn Bố im lặng hồi lâu không nói gì, tôi vội kéo tay lão Yên ra hiệu cho ông ấy đừng nói nữa, lão Yên dùng ánh mắt dò hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
“Người giúp các ông dẫn dụ Thái Dương Thần Điểu đi chỗ khác chắc là Trát Tây.” Tôi ghé sát tai ông ấy nói nhỏ.
Lão Yên để lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, vội hỏi Trát Tây đã đi đâu?
Tôi vừa định đè thấp giọng để giải thích, Côn Bố lại lên tiếng: “Không cần kiêng nể tôi, chúng ta cần phải thống nhất tin tức với nhau.”
Thấy Côn Bố có thể chịu đựng được, lúc này tôi mới kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra, lão Yên nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, sau một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: “Là chúng tôi đã hại chết anh ta…”
“Không phải, là tôi.” Côn Bố lắc lắc đầu: “Bởi vì anh ấy biết, nếu tôi và mọi người ở bên cạnh nhau, việc dẫn dụ Thái Dương Thần Điểu đi cũng sẽ do tôi đảm nhận!”
Anh ta không giải thích tại sao, nhưng chúng tôi đều hiểu được, bởi vì Côn Bố có cổ trùng, mà trong trận đồ bát quái biến hóa khôn lường này, để anh ta dẫn dụ Thái Dương Thần Điểu đi chỗ khác vẫn sẽ có được cơ hội sống sót cao nhất.
Nếu là Côn Bố đảm nhận việc ấy chúng tôi vẫn có thể chấp nhận được, bởi vì chúng tôi đều là chiến hữu trong 701, đều có thể vào sinh ra tử vì nhau, nhưng hiện tại người này lại đổi thành Trát Tây, một người có thể nói là chẳng hề có quan hệ với chúng tôi…
“Đều là lỗi của tôi,” Tôi cúi đầu: “Nếu không phải tôi thả Thái Dương Thần Điểu ra…”
“Cậu cho rằng cậu có bản lĩnh thả Thái Dương Thần Điểu ra sao?” Lão Yên xen ngang lời tôi, ông ấy nói rằng kể từ khi họ tiến vào đây Thái Dương Thần Điểu đã tự động xuất hiện, chẳng có liên quan gì đến bàn đá hay ghế đá cả, chúng tôi cùng lắm là chỉ trùng hợp thôi.
Nha Tử lại cảm thấy lão Yên đang an ủi chúng tôi: “Vậy tại sao ghế đá và bàn đá lại thiết kế như thế?”
Côn Bố gõ nhẹ lên bàn đá: “Đương nhiên là để đánh lạc hướng của chúng ta, nếu chúng ta đã phát hiện ra cơ quan trên bàn đá, tất sẽ bỏ qua chiếc giường đá kia. Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao trong cung điện này lại bố trí cơ quan như vậy.”
Thật hiếm khi Côn Bố nói nhiều như vậy, tôi và Nha Tử liếc mắt nhìn nhau, thế mới biết cái chết của Trát Tây vẫn gây ra ảnh hưởng lớn cho Côn Bố, anh ta chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách nói không ngừng nghỉ.
Quả nhiên, anh ta đi loanh quanh một lúc rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ là những người thợ thủ công đang cố tự bảo vệ chính mình?”
“Không đâu, cung điện này là nơi để thợ thủ công nghỉ ngơi, nếu chủ nhân ngôi mộ đã đối xử tốt với thợ thủ công như vậy, hẳn không có ý định giết họ đâu?
Hơn nữa, cho dù người nọ thật sự muốn giết những người thợ thủ công, với cái nơi bé bằng mắt muỗi thế này có thể trốn được mấy người chứ.” Lão Yên lắc đầu.
Tôi nhìn Thái Dương Thần Điểu nằm trên mặt đất, đưa ra một suy đoán: “Liệu có phải bọn họ cũng đang né tránh Thái Dương Thần Điểu không?”
Tôi vừa nói xong thì mọi người đều gật đầu, tuy nhiên Côn Bố lại đặt ra một câu hỏi khác: “Vì sao ở nơi này cũng có Thái Dương Thần Điểu?”
“Đây mới chính là Thái Dương Thần Điểu thực sự.” Nha Tử giải thích: “Con chim chúng ta gặp trong thung lũng là màu trắng, dù thế nào bọn chúng cũng chỉ là đời sau của Thái Dương Thần Điểu, mà con này mới là tổ tông của bọn chúng, sức chiến đấu của nó đương nhiên phải hơn hẳn đám con cháu của mình, nếu không có Trát Tây… Mấy người chúng ta sợ rằng đều phải chết trong cung điện này.”
Nha Tử nói không sai, chúng tôi mà chết, lão Yên và cô Thu cũng không ra ngoài được, chẳng phải hai người họ cũng phải chịu chết ở chỗ này hay sao.
“Được rồi, bây giờ các cậu lần lượt kể chuyện mình đã gặp phải đi!” Lão Yên ngồi xuống trên giường đá: “Nha Tử, các cậu nói trước đi, tôi thấy toàn thân các cậu dính đầy máu kìa.”
Nha Tử vừa há miệng ra đã như dốc hết ruột gan tim phổi ra, kể hết một lượt những gì hai người chúng tôi đã gặp phải, lão Yên nghe xong thì liên tục cảm khái: “Các cậu đúng là may mắn đấy, gặp được huyết tằm còn sống.”
“Lão Yên, ông và chị Thu thì sao?” Tôi tò mò hỏi, trông hai người bọn họ dường như chẳng có vết thương nào.
Lão Yên cười một tiếng: “Hai người chúng tôi xem như chó ngáp phải ruồi, ấy vậy mà trực tiếp ra đi khỏi trận bát quái, sau đó gặp được Trát Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận