Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 178: Có Người Tới Đây

Sau khi ông lão kia bước xuống, dân làng cũng chậm rãi đứng dậy, khi đi ngang qua chúng tôi họ dường như không hề nhìn thấy chúng tôi.
Ngay cả tên cản thi lạnh lùng trừng mắt với chúng tôi đêm qua cũng bước qua chúng tôi với vẻ mặt vô cảm, chỉ có mấy bạn nhỏ tò mò liếc nhìn chúng tôi một lần, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.
“Bọn họ là ai thế?” Tôi tò mò hỏi, nhìn dân làng đi về phía ngôi làng một cách có trật tự mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Lão Yên nhìn lên đài cao, vẻ mặt có chút kỳ quái, nói: “Có người trong làng đã qua đời, người này là người đức cao vọng trọng, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể được toàn bộ dân làng đưa tang, thế nhưng…”
Ông ấy dừng một chút, rồi nói tiếp: “Thế nhưng tôi nghe tang khúc này có gì đó không đúng lắm.”
“Ừ, đã thay đổi một chút rồi.” Côn Bố nhìn theo bóng dáng dân làng, giọng điệu lạnh lùng: “Thật ra là bài tang khúc này có ý ca ngợi thi thể người đã khuất.”
Tôi khó hiểu sờ sờ cằm: Ca tụng thi thể người đã khuất ư?
Sau đó ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, cả ba đều cùng nghĩ tới một khả năng… đó chính là thi thể của người vừa mới mất trong làng này, cũng sẽ bị kéo đi để nuôi Thái Dương Thần Điểu!
“Vì sao chúng ta cũng phải tham dự tang lễ này?” Vừa rồi nhìn thấy biểu tình thay đổi của Côn Bố và lão Yên, không khác gì so với những người dân trong làng, nếu không biết, đoán chừng tôi còn cho rằng họ cũng là một phần của đội ngũ đưa tang này đấy.
Lão Yên móc ra một điếu thuốc và chậm rãi hút, nói rằng đây là biểu hiện tôn trọng một gia tộc từ thời cổ xưa, cũng coi như là nghi lễ chung thôi.
“Trường An, cậu phải nhớ kỹ, làm việc trong ngành của chúng ta phải có tấm lòng kính sợ! Mặc dù chúng ta vẫn có mối quan hệ thù địch với dân làng, tuy nhiên chúng ta vẫn nên thể hiện sự tôn trọng thích đáng trong một số nghi thức của họ, vì dụ như hiến tế hay đưa tang…” Tuy lão Yên không nói nặng lời, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được ý của ông ấy.
Có lẽ bởi vì chúng tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện cổ quái và kỳ lạ khi làm cái nghề này, việc duy trì một tấm lòng kính sợ có thể khiến bản thân chúng tôi thản nhiên hơn một chút.
Nghe xong mấy lời của lão Yên, tôi quay sang nhìn Côn Bố, lại bắt gặp ánh mắt sáng quắc chưa từng thấy của anh ta, chắc là Côn Bố vô cùng tán thành với những lời vừa rồi của lão Yên.
Đương nhiên tôi cũng cảm thấy, sở dĩ anh ta đi theo lão Yên, hẳn là có liên quan đến sự tôn trọng của lão Yên với gia tộc của mình.
Chúng tôi suy nghĩ xem xét tại chỗ trong chốc lát, rồi mới chậm rãi quay trở lại căn nhà được sắp xếp.
“Trường An, các cậu trở lại rồi!”
Tôi vừa mới mở cửa bước vào, đã thấy Nha Tử lao ra ôm chầm lấy mình, cậu ta đã đeo kính râm lại rồi, nhìn không rõ cảm xúc ra sao. Nhưng thông qua động tác của cậu ta, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng.
Tôi vừa định hỏi cậu ta sợ hãi cái gì, lúc này cô Thu đã đi tới từ phía sau, đánh một cái vào gáy của Nha Tử: “Cậu có tiền đồ một chút đi có được không, cổ trùng của Côn Bố đang bảo vệ chúng ta, mà cậu xem cậu bị doạ thành dáng vẻ gì rồi?”
Nha Tử cười ha ha rồi buông tôi ra, dường như có chút ngượng ngùng, nhưng cậu ta vẫn không chịu bước vào phòng, bởi vì mấy con cổ trùng của Côn Bố vẫn còn vây quanh nơi họ từng nằm trước đó.
Cô Thu tiếp tục cười trêu Nha Tử: “Các anh không biết đấy thôi, lúc vừa mới tỉnh lại, cậu ta chỉ nằm bẹp dí một chỗ mà không dám nhúc nhích gì, nói không chừng cậu ta nằm thêm một lúc nữa sẽ biến thành cục đá mất.”
“Chị Thu!” Nha Tử bị cô ấy trêu đùa như vậy, cảm thấy đã mất hết mặt mũi, nhưng lại không dám lý luận với cô Thu. Cậu ta chỉ đứng nép mình sau cánh cửa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Côn Bố.
Nhưng không ai có thời gian để ý đến Nha Tử cả, lão Yên kể qua cho cô Thu nghe về tình huống hiện tại, mặt cô Thu tối sầm lại: “Nếu không phải balo chứa đồ của tôi không ở đây, tôi đã cho nổ tung nơi này rồi! Gia tộc cản thi cái gì chứ, còn không phải là tàng trữ thi thể à, còn bày đặt thần thần bí bí.”
Nghe cô ấy nói vậy tôi mới sực nhớ ra, bèn vội hỏi túi đồ của chúng tôi có phải đã bị tên cản thi kia cầm rồi không?
Mấy thứ này quả thực rất quan trọng, không có chúng, chúng tôi sẽ không thể nào bước đi trên quãng đường tiếp theo được, đâu thể nào dựa vào cây súng đã chẳng còn mấy viên đạn trong tay tôi và lão Yên, hay là mấy con dao găm được?
“Nếu các cậu không nhìn thấy nó ở nơi ẩn nấp, vậy thì phải chắc đến tám phần là chúng đã bị đám cản thi kia cầm đi rồi.”
Giọng điệu của cô Thu có vẻ bất thiện: “Dám lấy đồ vật của bà đây, bọn này đúng là không muốn sống nữa rồi. Lão Yên, chúng ta không thể nào cứ để chúng bó tay bó chân như thế này được, đúng không?”
Lão Yên ho khan hai tiếng, bật cười ha hả rồi lảng tránh câu hỏi của cô Thu, cười nói: “Côn Bố, cậu đừng dọa Nha Tử nữa, mau thu hồi những con cổ trùng này lại đi.”
Côn Bố vô cảm huýt sáo một cái, ngay sau đó, những con cổ trùng kia liền bay trở về lòng bàn tay của anh ta. Nhìn đám côn trùng dùng cẳng chân cọ đầu như đang nói một thứ ngôn ngữ đặc biệt, sắc mặt của Côn Bố khẽ thay đổi.
“Làm sao vậy?” Lão Yên đi tới bên cạnh cánh cửa, xách Nha Tử vào trong phòng, vừa đóng cửa vừa hỏi Côn Bố.
Côn Bố thả cổ trùng vào trong ống tay áo, sau đó nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian chúng ta trở về, đã có người tới nơi này.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể tin nổi, tất cả dân làng đều tập trung đưa tang cho người đã khuất ở cuối làng, ngay sau đó chúng tôi đã nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà gỗ, người trong thôn lấy đâu ra thời gian mà tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận