Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 418

Cô Thu khinh thường nói: “Dù sao chị cũng không muốn lái nó nữa nên mới đưa cho cậu, nếu sau này chị có muốn đi đâu thì cậu đưa chị đi là được.”
Nói xong cô ấy đã bước vào 701, đồng thời cũng mặc kệ tôi đang bối rối.
Sau đó tôi mới nhận ra có điều gì đó là lạ, hình như cô Thu không có ở trong đơn vị mà, vậy tại sao đang đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô ấy lại vào trong đó chứ?
Tôi nhanh chóng đỗ xe, sau đó đuổi theo cô ấy: “Chị không về chỗ ở của mình sao?”
“À.” Cô Thu quay đầu nhìn về phía tôi.
“Chị quên nói với cậu một chuyện, kể từ hôm nay trở đi chị cũng sẽ ở trong ký túc xá của 701. Mặc dù sống bên ngoài đã lâu, nhưng chị vẫn cảm thấy ký túc xá vừa an toàn vừa tiện lợi. Đúng rồi, chị ở sát vách phòng của cậu, có chuyện gì thì cứ gọi chị.”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh, bởi vì thực tế trong ký túc xá của 701 hoàn toàn không có ai cả, phần lớn các nhân viên tình báo không tiếp xúc với nhau nhiều, đều sống một mình giống như đám người giáo sư Hứa và Nha Tử, mặc dù không thuận tiện lắm nhưng dùng lời của lão Yên đến nói thì nếu tất cả chúng tôi đều sống cùng nhau thì rất dễ xảy ra chuyện.
Tất nhiên, tôi cũng không hiểu việc ông ấy nói như vậy là đang ám chỉ điều gì.
Nhưng hiện tại cô Thu lại đột nhiên chuyển vào ở, khiến tôi có chút không quen!
Tôi đứng đó một lúc lâu thì mới nhận ra đây là sự thật không thể thay đổi được, cho nên tôi cũng chỉ đành cắn răng quay về ký túc xá, nhưng khi đi ngang qua phòng cô Thu thì thấy đèn trong phòng cô ấy không bật, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó tôi mới trở về căn phòng của mình.
Tối nay đầu tiên là cùng Nha Tử lăn lộn hồi lâu, sau đó lại đi dạo cùng với cô Thu, tôi cho rằng mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi. Nhưng không hiểu vì sao tôi lại mất ngủ, đành phải trợn tròn mắt nhìn về phía chân trời dần dần trắng xóa, cuối cùng bực bội mà túm lấy tóc rồi vùi đầu vào giường cố gắng ngủ một giấc.
Ngay khi tia nắng đầu tiên chiếu vào thì tôi đã rời giường, sau đó nhanh chóng rửa mặt, ngậm lấy hai cái bánh quẩy trong căn tin rồi đi về phía phòng hồ sơ.
Tôi tìm kiếm tất cả các cuốn sách có liên quan tới tinh tượng và bắt đầu đọc từ những cuốn đơn giản nhất!
Nước tôi đã nghiên cứu tinh tượng và thiên văn học từ xa xưa, ở các triều đại trước đây thậm chí còn có những chức quan đặc biệt như Ty Thiên Giám, nhưng nhìn các ngôi sao trên trời giống như ngắm hoa trong màn sương vậy, khiến cho rất nhiều sử sách chỉ ghi chép được một mặt của nó và không có cách nào có thể bao gồm tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên, càng đọc tôi càng phát hiện ra những tinh tượng được ghi trong “Tinh Quan Yếu Quyết” khác với những thứ này, nội dung của nó càng thâm ảo hơn nhiều.
"Quên đi, quên đi, không nghĩ ra được." Tôi bực bội đẩy hết sách ra, sau đó nắm lấy tóc, có cảm giác trước mắt như có một màn sương mù, những thứ như tinh tượng và quyển Tham Lang, khiến tôi nhất thời cảm thấy chóng mặt.
Ba!
Trong lúc bản thân đang cảm thấy đau đầu vì tinh tượng thì bỗng nhiên chiếc bàn trước mặt bị người nào đó đập mạnh, khiến tôi bực bội mắng một câu: "Ai vậy? Điên rồi sao?"
"Nhóc con, cậu mắng ai đấy?" Giọng nói trêu tức của lão Yên truyền đến.
Mông của tôi lập tức nảy lên khỏi ghế, sau đó vội vàng cười hì hì rồi nói: “Lão Yên, sao lúc tới ông cũng không nói một tiếng vậy?”
Nhưng lão Yên lại chỉ tay vào cuốn sách ở trước mặt tôi rồi hỏi: “Cậu vẫn đang xoắn xuýt về những tinh tượng này sao?"
Tôi nhún vai: "Đúng vậy, thứ này là vật tổ truyền của nhà tôi, mà nội dung ở bên trong đó chắc chắn không bình thường, nhưng cho dù tôi có nghĩ đến nát óc thì cũng không biết bên trong đang nói gì."
"Nóng vội sẽ không thành công."
Lão Yên nhẹ nhàng giải thích: "Theo như tôi được biết, tổ tiên nhà họ Lưu của cậu chỉ có một số người có thể hiểu được cuốn “Tinh Quan Yếu Quyết” này.
Ngoại trừ vị kinh tài tuyệt diễm kia ra, phần lớn đều ở độ tuổi sáu mươi, cậu còn trẻ như vậy mà đã đọc được quyển thứ ba, nói không chừng…”
“Nói không chừng cái gì?” Tôi tò mò nhìn ông ấy, không ngờ ông ấy còn biết nhiều chuyện về nhà họ Lưu hơn cả truyền nhân là tôi.
Nhưng lão Yên chỉ cười cũng không có tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ nhắc nhở tôi phải từ từ, nếu cô Tứ dám lần nữa đưa cuốn sách này cho nhà họ Lưu, đã nói rõ là tôi có năng lực, cho nên không cần phải nóng vội.
“Có thể là anh ấy chỉ thấy nhà họ Lưu sắp tuyệt hậu thôi…” Tôi cười khổ một tiếng, nếu không phải lúc đó tôi sắp chết, cha tôi cũng sẽ không tìm tới cô Tứ, mà quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” này có thể sẽ không tới được trên tay của tôi, có lẽ đời này tôi cũng chỉ là một người bình thường.
Lão Yên khịt mũi: "Cậu cũng đã gặp qua cô Tứ rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng ngài ấy là loại người chỉ vì nhà họ Lưu của cậu không còn người nối dõi nên mới tùy tiện đưa loại trân bảo này cho cậu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận