Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 547

Sắc mặt lão Yên chợt thay đổi, dựng lỗ tai lên để lắng nghe. Thế nhưng Lưu Hàn Thu lại đột nhiên té ngã, sau đó, một bàn tay vô hình từ trong bóng tối vươn ra, kéo ông ta đi…
“Đó là thứ gì?” Tôi ấp úng hỏi, tôi căn bản còn chưa kịp nhìn rõ, Lưu Hàn Thu đã biến mất chẳng còn tăm hơi.
Mà ba người còn lại của 303 cũng chẳng phát ra tiếng động gì, có phải bọn họ đều lặng lẽ biến mất như vậy?
Tôi nuốt nước miếng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, rốt cuộc phía trước có thứ gì, vừa rồi có phải Nha Tử cũng đã biến mất như vậy không?
“Chúng ta đi.” Lão Yên phất tay, quyết định tiến về phía trước.
Cô Thu vội kéo tay ông ấy: “Lão Yên, ông không muốn sống nữa à?”
“Muốn sống thì có ích gì, Tiểu Thu, tình hình hiện tại đã nằm ngoài dự đoán, rốt cuộc thứ ẩn náu trong bóng tối là gì đây? Còn nữa, các cô các cậu đừng quên, đến bây giờ cô Tứ còn chưa có trở lại!” Lão Yên quát lên, sau đó bất chấp tất cả mà lao vào trong bóng đêm.
Thấy ông ấy lao đi như vậy, chúng tôi cũng không rảnh mà lo lắng nhiều nữa, đành phải cùng tiến lên phía trước với lão Yên.
Nhưng khi vừa bước về phía trước một bước, tôi liền cảm nhận được có gì đó không ổn, vừa rời khỏi vòng tròn do cô Tứ vẽ ra, sự lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng, như thể chỉ trong chốc lát, tất cả gió lạnh đều ùa vào cổ tôi vậy.
“Lão Yên, chậm một chút.” Côn Bố giữ chặt lão Yên: “Có thứ gì đó ở gần đây!”
“Lời này không phải là đang nói nhảm sao?” Có lẽ chính sự biến mất của Nha Tử và đám người 303 đã khiến lão Yên trở nên lo lắng.
Côn Bố lắc đầu: “Chúng ta cứ luống cuống như vậy cũng vô ích, rồi cuối cùng cũng sẽ phải chịu chung kết cục với bọn họ thôi, lão Yên, ông cứ từ từ.”
Nói xong, Côn Bố liền ngồi xổm xuống, nghiêng đầu về phía trước, áp tai xuống đất, dùng bàn tay đeo găng gõ gõ xuống đất, như thể đang nghe gì đó.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên: “Phía dưới trống rỗng.”
Trống rỗng ư?
Tôi lập tức nhìn xuống mặt đất, nơi này sao có thể trống rỗng được?
Nơi này cách đỉnh núi đơn độc kia không xa, nếu nơi này trống rỗng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ngọn núi kia, thậm chí cả một ngọn núi cũng khó có thể chống đỡ nổi.
Côn Bố khẽ gật đầu, đặt ngón trỏ lên môi, dùng khẩu hình nói chuyện: “Chờ một lát.”
Sau đó, tôi nhìn thấy một con cổ trùng màu đỏ như máu mà tôi chưa từng gặp bao giờ, bò ra khỏi tay áo anh ta.
Anh ta đã từng sử dụng tới một loại mệnh cổ có màu sắc tương tự, nhưng tôi biết con cổ trùng này không cùng loại với mệnh cổ, bởi vì trông chúng không quá giống nhau.
Con trùng này rất lớn, ít nhất cũng phải bằng nửa nắm tay của tôi, vào ban ngày trông càng rõ ràng hơn, tôi không biết Côn Bố làm thế nào giấu được một con cổ trùng lớn như thế này trong tay áo được.
“Đây là gì vậy?” Tôi tò mò, hạ thấp giọng hỏi.
Côn Bố liếc nhìn tôi rồi lắc đầu, nói rằng cậu sẽ không muốn biết đâu.
Tôi gãi đầu không hiểu ý anh ta, con côn trùng đó đã bay vòng quanh một bụi cây mấy vòng rồi biến mất.
“Đây là thi cổ!” Lão Yên trả lời thay cho Côn Bố.
Tôi càng bối rối hơn, lão Yên bèn giải thích: “Con trùng này được nuôi trong thi thể, cho nên… Nó vô cùng mẫn cảm với mùi của thi thể.”
Lúc đầu tôi còn không có phản ứng gì, chờ tới khi phản ứng lại, tôi lập tức mở to hai mắt mà nhìn phía Côn Bố: “Anh, anh có ý gì?”
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy đám Nha Tử đã… đã chết rồi sao?
“Không thể nào, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tôi không dám tin tưởng nói.
Côn Bố cười khổ một tiếng, nói anh ta cũng không muốn đưa ra phán đoán như vậy, nhưng vào lúc này anh ta buộc phải nghĩ tới mọi khả năng.
Tôi nhìn chăm chú vào nơi thi cổ vừa mới biến mất, như muốn đào một cái hố trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, con thi cổ kia mới loạng trở trở lại, nó nằm trên tay Côn Bố phát ra những tiếng kêu chi chi chi như tiếng chuột kêu, Côn Bố nghiêm túc lắng nghe, như thể anh ta nghe hiểu vậy.
Qua một hồi lâu, anh ta mới nhét thi cổ vào trong tay áo, quay đầu lại nói với lão Yên: “Mau, đào toàn bộ mảnh đất này lên, phải nhanh lên.”
“Rốt cuộc là thế nào?” Lão Yên cũng nóng nảy, Côn Bố lại xua tay bảo đừng nói nhiều nữa, nếu không Nha Tử và những người khác thật sự không sống nổi đâu.
Vừa nghe như thế, tôi lập tức không hỏi han gì, nhanh chóng móc cái xẻng từ trong ba lô ra, ngồi xổm xuống và bắt đầu đào đất.
Lão Yên và cô Thu cũng không hỏi han gì nữa, ai cũng liều mạng đào bới nơi Côn Bố vừa mới chỉ, chỉ sợ mình chậm một bước!
“Mảnh đất này và tôi thật đúng là có duyên.” Tôi cười khổ lắc đầu.
Bọn họ hỏi tôi có ý gì, tôi vội nói không có gì, lúc này tôi mới nhận ra rằng họ không hề biết chuyện nửa đêm tôi lén đi đào đất.
Vì đã có kinh nghiệm đào đất nên sau khi lớp đất đầu tiên bong ra, tốc độ của tôi tăng lên, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy một tiếng cạch, một lớp đất đổ sụp xuống.
Tôi chưa kịp phản ứng lại, một cái bóng đen vụt tới, trực tiếp chui vào trong, lúc này tôi nhìn thấy rõ, đó chính là Côn Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận