Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 164: Nước Đen

Lão Yên cũng hiểu đây đã là giới hạn của cô ấy nên cũng không ép buộc, chỉ bảo tôi mang theo một ít trang bị nhẹ, rồi cẩn thận chui ra khỏi bụi cậy nhóm chúng tôi đang ẩn náu.
Hai người chúng tôi đi dọc theo con đường cũ, chẳng mấy chốc đã tới được chỗ đất trũng nọ. So với lần trước, lần này được nhìn thấy chỗ đất trũng này vào ban ngày khiến tôi càng sốc hơn.
Nước đen bên trong gần như đã phủ đầy mặt đất, thi thoảng còn có mấy bộ xương nổi lên, thoạt trông chẳng khác nào chốn Âm Ti địa ngục cả!
Vùng đất trũng này được bao quanh bởi những ngọn núi cao chót vót, thảm thực vật dày đặc trên đó đã che khuất ánh nắng mặt trời, khiến vùng đất trũng này trông càng âm u hơn.
“Đan kiến bi điểu hiệu cổ mộc, hùng phi thư tòng nhiễu lâm gian… Chợt nghe tiếng chim tang gọi cổ mộc; Con trống, con mái bay quanh rừng”.
Lão Yên nhìn lướt qua chỗ đất trũng, rồi lẩm bẩm một câu gì đó.
Đọc xong, lão Yên dẫn tôi xuống một chỗ khác bên cạnh bãi đất trũng, nơi không có nước đen, đồng thời dặn tôi những từ ngữ miêu tả trong “Đường Tới Đất Thục Khó Khăn” rất có thể đều là sự thật, cho nên chúng tôi phải hết sức cẩn thận!
Tôi nghĩ đến một số thứ được miêu tả trong bài thơ này, chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, nhưng tôi cũng biết rằng những gì lão Yên nói phải đúng tới tám phần, suy cho cùng chúng tôi cũng đã gặp phải một đàn sói và một đôi Thái Dương Thần Điểu rồi…
Bước vào chỗ đất trũng, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi lấy xẻng đào dọc theo chỗ trũng xuống thì thấy lớp đất bên dưới đã chuyển sang màu đen, đào gần nửa thước rồi mà vẫn chẳng thấy được màu sắc nguyên bản của bùn đất.
“Nơi đây đã trải qua bao lâu mới tích lũy được dày như vậy? Mới có thể biến thành dạng như bây giờ?” Tôi vốc một nắm đất đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi tanh nồng nặc đến mức khiến người ta cảm thấy thật buồn nôn.
Lão Yên nhìn quanh một vòng, chạm nhẹ vào vũng nước đen, nói ở đây không có khoảng ngàn vạn thi thể thì cũng không đến mức như bây giờ.
“Nói như vậy, nơi này hẳn là được hình thành từ thời xa xưa tới tận bây giờ ư?” Tôi ném đất trên tay đi: “Nếu nó mới chỉ được tạo ra từ mấy năm gần đây, sẽ không thể gây ra chấn động lớn đến như vậy.”
Hàng ngàn hàng vạn thi thể không phải là một con số nhỏ, nếu ở đây xảy ra chuyện gì thì rất dễ bị phát hiện, hiện tại xem ra nơi này đã được che giấu rất kỹ, cho nên nơi này nhất định không phải được tạo ra trong ngày một ngày hai.
Lão Yên móc một điếu thuốc ra, hút được nửa điếu rồi mới cau mày nói: “Tôi nghi ngờ nơi này tồn tại từ lúc nước Thục cổ mới thành lập.”
“Cái gì?” Dù cho tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng nghe chính miệng lão Yên nói ra vẫn khiến tôi có chút khiếp sợ. Nước Thục cổ thành lập đến nay ít nhất cũng phải hơn ba nghìn năm rồi, nếu nơi này được tạo ra từ tận thời đại ấy, vậy thì ở đây đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn thi cốt, e rằng mỗi nơi chúng tôi dẫm chân lên đều chứa đầy xương trắng.
Lão Yên hỏi tôi, có nhớ Nha Tử đã từng nói nước Thục cổ nọ chuyên dùng thi thể để hiến tế Thái Dương Thần Điểu hay không?
“Quả thật anh ta đã nói như thế.” Tôi vừa trả lời xong liền phản ứng lại: “Ý ông là nơi này chính là nơi mà nước Thục cổ hiến tế cho Thái Dương Thần Điểu?”
Lão Yên dập điếu thuốc, nói phải chắc đến tám, chín phần mười rồi. Theo như hiểu biết của ông ấy, cả Thái Dương Thần Điểu và Thanh Đồng Thần Thụ đều cùng tồn tại, không thể dễ dàng di chuyển đi nơi khác, nếu không tuổi thọ của chúng sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.
Tôi xoa xoa tay, hưng phấn nói: “Nói vậy có nghĩa là Thanh Đồng Thần Thụ cũng đang ở ngay nơi này sao?”
“Vậy thì cũng không phải, Thanh Đồng Thần Thụ có lẽ chỉ là những cái cây mọc xung quanh ngọn núi này.” Lão yên chỉ vào những cái cây to lớn xung quanh và nói: “Thanh Đồng Thần Thụ hẳn là phải được làm theo những cái cây này, nhưng nó chỉ là một vật tượng trưng mà thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, cảm nhận được trong rừng rậm ẩn giấu vô số bí mật, không biết dưới chỗ đất trũng này còn chôn vùi bao nhiêu xương cốt, trong lúc nhất thời tôi không rõ mình đang ở chỗ nào nữa.
“Chúng ta đi qua thung lũng bên kia xem thử đi!” Lão Yên đưa tay chỉ về hướng Tây. Gọi là thung lũng, kỳ thật đó cũng chỉ là một khe nứt giữa hai tảng đá, ước chừng chỉ có một người đi qua được.
Tôi và lão Yên cố gắng hết sức tránh dòng nước đen và đi về hướng đó, nhưng đi được nửa đường thì chúng tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang thổi bong bóng.
“Dưới làn nước đen này có thứ gì à?” Tôi kinh sợ nhìn sang bên cạnh thì thấy vũng nước đen kia đang nổi bọt khí, giống như một ao nuôi cá bình thường vậy, như bởi vì nước ở đây có màu đen nên bọt nước xuất hiện trông có vẻ hết sức quỷ dị.
Không nói một lời, lão Yên kéo tôi sang một bên, vừa né tránh vừa nói: “Ở nơi được truyền thừa từ mấy ngàn năm như thế này không biết sẽ gặp phải thứ quái quỷ gì, tốt nhất đừng động vào bọt nước.”
Ngay lúc ông ấy đang nói chuyện, tôi đã nhìn thấy rõ thứ ẩn dưới lớp bọt khí kia, vội kéo lão Yên ra, sợ hãi nói: “Đó, đó không phải là, không phải là đầu lâu sao?”
Những chiếc đầu lâu màu trắng này từ từ nhô lên dưới làn nước đen, sự tương phản giữa hai màu trắng đen trở nên vô cùng rõ ràng, bọt khí là bị những chiếc đầu lâu này phun ra.
“Đi mau!” Sắc mặt lão Yên cũng thay đổi, ông ấy hét lên một tiếng rồi quay đầu trèo lên chỗ đất trũng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, những chiếc đầu lâu dày đặc nổi lên từ làn nước đen, chúng chỉ ở đó mà phun ra bong bóng, nhưng âm thanh này chui vào trong tai chúng tôi thì chẳng khác nào bùa đòi mạng, nghe mà cảm thấy bực bội khó lý giải được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận