Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 295

"Nhóc con, là do cậu không hiểu rõ về 701 thôi. Bộ phận của chúng tôi được tạo ra là vì loại mộ này.” Lão Yên cười ha ha: "Nhưng tôi phải hỏi cậu một chuyện."
Ninh Viễn liền hỏi ông ấy muốn biết chuyện gì, lão Yên lại chỉ tay vào đống văn vật được chất đống ở đó: “Bộ chuông nhỏ kia đâu?”
“Không thấy.” Ninh Viễn lập tức trả lời.
Lão Yên cười lạnh: “Cậu đừng có tính toán thiệt hơn với tôi. Trước khi lão Cố bị cảnh sát vũ trang bắt đi thì đã nói rõ với cậu rồi, cho dù ông ấy là người giấu bộ chuông nhỏ đó, hay sau này cậu có những sắp xếp khác, cậu cũng không thể không biết bộ chuông nhỏ đó ở đâu được.”
Ánh mắt của Ninh Viễn lóe lên, mà tôi cũng lập tức hiểu được anh ta thực sự biết.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, tôi đã theo chân Ninh Viễn nhiều ngày, nhưng lại chưa từng nghĩ đến bộ chuông nhỏ đó.
"Nói đi, cho dù lão Cố có ở đây thì ông ấy cũng sẽ nói ra thôi.” Lão Yên đưa điếu thuốc đã tắt lên chóp mũi ngửi một hơi, bộ dáng đó trông giống như một kẻ nghiện ngập, điều này càng khiến tôi cảm thấy chuyện lần này rất khó xử lý.
Ở 701 có một thói quen, muốn biết việc gì khó đến mức nào, chỉ cần nhìn số lượng tàn thuốc ở dưới chân lão Yên! Mặc dù hiện tại ông ấy không thể hút thuốc, nhưng chỉ cần nhìn động tác này của ông ấy liền biết chuyện lần này khá đau đầu rồi đây.
Cũng không biết có phải là do Ninh Viễn đã bị lão Yên thuyết phục hay không, chỉ thấy anh ta lộ ra sắc mặt uể oải rồi nói: "Mọi người đi theo tôi."
Nói xong liền đi về phía đống văn vật kia, mà tôi cũng tò mò mà hỏi anh ta:
“Tôi đã từng nghiên cứu qua đống văn vật kia, nhưng lại không nhìn thấy chiếc chuông nhỏ nào.”
"Bị cậu kiểm tra rồi là xem như đã biến mất sao?" Ninh Viễn tức giận nói: "Tôi có nghe giáo sư Cố nói qua bản lĩnh của người ở 701 cũng không nhỏ, nhưng tôi vẫn có lòng tin, đồ mình giấu không phải thứ mà người bình thường có thể tìm ra được... ".
Tôi ồ một tiếng, lão Yên đứng bên cạnh tôi cũng cười nói: “Đúng vậy, thân là một nhà tâm lý học, cậu thực sự có thể làm được điều này.”
Ninh Viễn dừng bước chân: "Giáo sư Cố nói cho ông biết?"
“Ừ, ông ấy rất coi trọng cậu.” Lão Yên gật nhẹ đầu, còn tôi thì khó hiểu nhìn về phía Ninh Viễn, chỉ thấy anh ta cười một tiếng rồi hỏi lại tôi: “Có phải cậu không hiểu vì sao ở trong đội khảo cổ lại có nhà tâm lý học không?”
Tôi gật nhẹ đầu, ấn tượng của tôi về đội khảo cổ chính là một đám người cầm công cụ khai quật đến đào bới, cũng không hiểu rõ về chuyện ở bên trong lắm.
"Nhà tâm lý học ở trong đội khảo cổ đóng vai trò rất quan trọng.” Không đợi Ninh Viễn kịp lên tiếng, giáo sư Hứa ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng và làm người vô hình đã mở miệng giải thích.
“Bởi vì công việc khảo cổ ở trong cổ mộ vẫn luôn buồn tẻ và nhà chán. Huống chi cổ mộ nước Tăng lần này lại không tầm thường, cho nên dù những văn vật đã được khai quật có thể truyền cảm hứng đến cho mọi người, đồng thời tránh bớt được rất nhiều thứ!
Nhưng nhiều khi việc khai quật những ngôi mộ cổ lại rất khảo nghiệm con người, bởi vì có đôi khi sẽ không khai quật ra bất cứ thứ gì, cũng không biết liệu ở bên trong cổ mộ có thực sự tồn tại những thứ có giá trị thật không, cho dù có thật sự yêu thích công việc này đến đâu thì nhiều lúc tâm lý cũng sẽ không chịu nổi, lúc này cần phải có chuyên gia tâm lý đến giải quyết vấn đề."
Ninh Viễn lắc đầu: "Nhưng có ích gì chứ? Xảy ra chuyện như vậy, tôi lại chẳng hề giúp gì được."
Tôi nhìn Ninh Viễn, đồng thời đến tận lúc này thì tôi mới hiểu được tại sao anh ta lại suy sụp như vậy sau cái chết của A Thanh.
Thứ nhất là vì người anh ta yêu đã không còn, thứ hai có lẽ là vì anh ta thân là một nhà tâm lý học lại không phát hiện ra vấn đề của A Thanh kịp thời.
Nhưng việc anh ta không phát hiện ra vấn đề này cũng là điều bình thường, chỉ là do trong lòng của anh ta vẫn luôn cảm thấy áy náy về nó mà thôi!
Lão Yên an ủi một câu, Ninh Viễn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng lấy mấy văn vật đã được sắp xếp ngay ngắn ra, sau đó phủi bùn đất xuống đất, chiếc chuông nhỏ cũng theo đó mà từ từ lộ ra toàn bộ hình dáng ở trước mặt chúng tôi.
Tôi nhìn chiếc chuông nhỏ bị chôn vùi ở trong đất không khỏi có cảm giác kỳ lạ, mặc dù tôi đã đi dạo quanh đây mấy lần, nhưng lại không hề nghĩ tới việc đất ở đây cư nhiên đã bị dịch chuyển.
Không, không đúng, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì phát hiện mấy món văn vật mà Ninh Viễn lấy ra này đã để lại cho tôi ít ấn tượng nhất!
“Trường An, đây là chuyện liên quan đến vấn đề tâm lý học, nhưng nói ra thì dễ hơn làm. Mặc dù nơi này chất đống nhiều văn vật như vậy, khi chúng ta đến xem thì vẫn luôn có một điểm mù về thị giác, chỉ là do bộ não sẽ vô thức bỏ qua một phần mà thôi. Nếu cậu có hứng thú thì có thể quay về hỏi lão Hứa, bất cứ phương diện nào ông ấy cũng đều nghiên cứu một ít.” Lão Yên giải thích.
Giáo sư Hứa bất đắc dĩ nhìn qua lão Yên: "Ông cũng đừng tính toán chi li với tôi, chẳng qua tôi chỉ xem có hai cuốn sách mà thôi."
Nhìn bộ dạng này của bọn họ là hiểu, vị giáo sư Hứa này không đơn giản chỉ đọc qua có hai cuốn sách thôi đâu, chẳng qua hiện tại tôi không có thời gian đi quan tâm đến chuyện này, bởi vì chiếc chuông nhỏ kia đã lộ ra hẳn rồi.
Mặc dù bản thân đã sớm nhìn thấy nó ở trên ảnh, nhưng ngay lúc nhìn thấy những hoa văn tinh xảo và tay nghề thủ công điêu nghệ trên chiếc chuông nhỏ đó ở khoảng cách gần thế này vẫn khiến tôi rung động, sợ hãi và thán phục không thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận