Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 398

“Anh ấy… phải.” Chỉ ngắn ngủi ba chữ, nhưng Thương Thần lại tốn rất nhiều sức lực mới nói ra được, hẳn là lý trí còn lại đang đối kháng với tiếng chuông, anh ta duỗi tay bảo vệ Dược Quán Tử, rõ ràng là tư thế ai đụng vào ông ấy thì anh ta sẽ liều mạng với người đó.
Giáo sư Hứa bước lên trước một bước, kích động nói: “Dược Quán Tử sẽ không có dáng vẻ quỷ quái này đâu!”
“Ha ha.”
Dược Quán Tử như đang xem kịch mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi, sau đó khiêu khích cắn một cái lên trên cổ Thương Thần…
Trên cổ Thương Thần lập tức chảy ra máu tươi, nhưng lại không nhiều, Dược Quán Tử giống như đang cắn chơi, vừa gặm cắn vừa nhìn vào chúng tôi, giống như muốn xem chúng tôi định cứu Thương Thần như thế nào vậy.
Lão Yên đã giơ súng lên, Thương Thần lại phòng bị bảo vệ Dược Quán Tử lùi lại phía sau hai bước, một chân anh ta đã giẫm ở trong vũng nước chưa tới mắt cá chân, bảo vệ Dược Quán Tử vô cùng kín kẽ, làm chúng tôi không tìm được một chút sơ hở nào.
“Cậu ấy chỉ là một con cương thi!” Sắc mặt lão Yên sa sầm: “Dược Quán Tử xảy ra chuyện lẽ nào chúng tôi không khó chịu chắc, mà cậu bảo vệ con cương thi này như vậy, lãng phí cái mạng được Dược Quán Tử cứu về của mình như vậy, cậu nghĩ cậu ấy có thể vui vẻ được sao?”
Ánh mắt của Thương Thần có chút dao động, nhưng cũng nhanh chóng kiên định trở lại: “Tôi muốn mang anh ấy ra ngoài, các người không ai có thể làm anh ấy bị thương.”
Nói xong anh ta lại lùi về phía sau mấy bước, chân giẫm trên vũng nước phát ra những tiếng lõm tõm, sau đó nước càng ngày càng sâu, đã gần qua đầu tối của anh ta, lúc này lão Yên mới nôn nóng vội vàng bảo dừng lại: “Được, chúng tôi không động tới cậu ấy, cậu đừng lùi lại nữa.”
Thương Thần cứ thế mà đứng ở trong nước, sau đó không lùi lại nữa, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nhìn dáng vẻ đó hiển nhiên là đã không còn tin tưởng những người bạn kề vai chiến đấu là chúng tôi nữa.
Lão Yên thất vọng nhìn anh ta, rất lâu rất lâu sau mới nói ra một câu: “Thương Thần, có phải là cậu hận chúng tôi không?”
“Không…” Vẻ mặt của Thương Thần có hơi đờ đẫn, nhìn có vẻ giống như muốn phủ nhận, nhưng mà câu này lại kẹt ở trong miệng anh ta không nói ra được.
Lão Yên thở dài một tiếng: “Tôi biết mà, nếu như Dược Quán Tử không còn, nhất định cậu cũng sẽ không ở lại lâu, may mà mặc dù sức khỏe Dược Quán Tử không tốt, nhưng mà cậu ấy lại vô cùng vừa ý với 701, vì vậy vẫn luôn chống đỡ. Đương nhiên, sở dĩ cậu ấy tiếp tục kiên trì có thể còn có một nguyên nhân, chính là bởi vì cậu.”
Sắc mặt của Thương Thần thay đổi, anh ta há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì cả.
“Cậu trở về đi, đợi khi chuyện ở đây kết thúc, tôi sẽ xin quốc gia sắp xếp một thân phận mới cho cậu, cậu rời khỏi 701 đi.” Lão Yên thở dài, bình tĩnh nói.
Thương Thần đột nhiên bật cười: “Lão Yên, ông vẫn như vậy.”
“Anh… không bị không chế?” Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, tôi vội vàng hỏi: “Tiếng chuông nhạc, nó không thể…”
Tôi muốn hỏi thêm rất nhiều chuyện nhưng lại không biết hỏi từ đâu, lúc này lão Yên ra hiệu tôi đừng nói chuyện nữa, thế là tôi cũng chỉ đành ngậm miệng lại, nhìn Thương Thần đang cười khổ mà nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thương Thần cười mấy giây rồi lại dừng nụ cười đó lại, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói: “Lão Yên, cái mạng khi đó của chúng tôi là do ông cứu về, cái mạng này đương nhiên sẽ trả lại cho ông, hơn nữa, tôi không trách mọi người, mà là trách chính mình!
Sở dĩ Dược Quán Tử chết đều là bởi vì tôi, tôi dẫn anh ấy vào 701 nhưng lại không có năng lực bảo vệ anh ấy, làm anh ấy đã có một thân bệnh tật còn phải xuống mộ với chúng ta, anh ấy làm như vậy chính là vì lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện.”
Lời của anh ta dồn dập, giữa đó không dừng lại một chút nào, nếu như không chú ý là sẽ không nghe rõ được anh ta đang nói cái gì.
“Lão Yên, ông nói tôi có kỹ năng bắn súng số một thiên hạ, nhưng ngay cả người anh em tốt nhất của mình tôi cũng không bảo vệ được, vậy súng này còn có tác dụng gì chứ?”
Thương Thần rút súng lục đeo ở bên eo ra, tập trung nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên ném súng sang một bên: “Nếu như vũ khí trong tay không bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, vậy nó chỉ là một đống đồng nát.”
Có lẽ động tác này của anh ta đã kích thích lão Yên, chỉ thấy ông ấy khẩn trương tới nhảy lên: “Cậu muốn làm cái gì?”
Theo sau tiếng hét của lão Yên, trong thời gian ngắn chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Thương Thần đột nhiên quay người chạy về phía sau mấy bước, cả người chìm sâu vào trong nước, cuối cùng ngay cả đầu cũng bị dòng nước nuốt vào.
Vậy mà anh ta lại cứ thế tự sát ở trước mặt chúng tôi?
“Tình hình không đúng lắm, mau cứu người!” Lão Yên hét lên một câu.
Chúng tôi cũng lập tức có phản ứng lại, cho dù có thế nào thì Thương Thần cũng không phải là người giống người muốn tự sát, nếu như anh ta thật sự muốn tự sát, vậy thì đã tự sát từ lúc Dược Quán Tử chết rồi.
Huống chi anh ta vẫn luôn cảm thấy không thể đặt thi thể Dược Quán Tử ở trong ngôi mộ âm u như thế này được, vì vậy cho dù muốn tự sát thì cũng sẽ không mang theo thi thể của Dược Quán Tử!
Tôi cảm thấy kinh hãi, nhất định là Dược Quán Tử đã ‘sống lại’ này đang ảnh hưởng tới Thương Thần.
Lão Yên đã nhào vào trong nước, động tác nhanh chóng bơi về phía trước, tôi cũng đuổi sát theo sau.
Nhưng chính vào lúc lão Yên đã sắp duỗi tay tóm được Thương Thần, một bàn tay màu trắng bệch đột nhiên duỗi ra từ bên người anh ta, nó tóm lấy cánh tay của lão Yên rồi kéo ông ấy vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận