Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 553

Âm thanh của Côn Bố vang lên chưa được bao lâu, một cái đầu đã từ từ ló ra khỏi miệng hang, nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, người này cũng không phải là Côn Bố, mà là Nha Tử đã biến mất chẳng thấy bóng dáng sau khi đi giải quyết nỗi buồn.
Anh ta vác bản mặt đầy bụi đất, vừa đi lên vừa mỉm cười với chúng tôi, rõ ràng là anh ta chẳng có việc gì cả.
Sau khi Nha Tử bò lên mới tới lượt Côn Bố lộ diện, Côn Bố vừa leo ra đã trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Nha Tử, sắc mặt lạnh băng, hiển nhiên là anh ta đang tức giận.
“Sao lại thế này?” Lão Yên hỏi.
Vừa nhìn hai người này đã biết là có chuyện, Nha Tử kêu la oai oái không ngừng, nhưng anh ta càng kêu tay Côn Bố càng siết chặt, lúc sau anh ta không dám lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn chúng tôi, đương nhiên là muốn nhờ chúng tôi xin xỏ giúp mình.
Tuy nhiên không cần phải nói, chỉ nhìn hai người này cũng biết là ai đúng ai sai, cho nên chúng tôi chỉ chờ Côn Bố giải thích nguyên nhân.
Côn Bố ném thẳng Nha Tử xuống đất, lạnh lùng nói: “Mọi người bảo thằng nhãi này tự nói đi!”
“Nói đi, sao lại thế này?” Lão Yên lại cất tiếng hỏi, tuy nhiên thái độ lần này đã thay đổi, dáng vẻ nghiêm khắc của ông ấy doạ Nha Tử phải co cổ rụt đầu.
Nha Tử quay sang nhìn về phía tôi, tôi nhún vai bảo anh ta có nhìn tôi cũng vô ích thôi, lão Yên chính là thầy của tôi.
“Gớm, bây giờ nhận là thầy rồi à, sao lúc cậu đối đầu với ông ấy lại chẳng thấy gọi như thế?” Nha Tử lẩm bẩm, lại bị lão Yên lạnh giọng cảnh cáo.
Lão Yên túm lấy cổ áo của Nha Tử: “Nói mau, chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào?”
Nha Tử nói thầm: “Còn không phải là do tôi ham chơi sao, vì sao mọi người lại nhất quyết coi tôi như tội phạm thế.”
Lão Yên không nói gì, có lẽ Nha Tử cũng biết mình làm hơi quá, bèn lập tức giải thích: “Kỳ thật vừa rồi tôi đã nhìn thấy một con, một con thỏ hoang, nhất thời tôi nổi tính ham chơi mà đi theo nó.”
“Tôi, tôi thực sự chỉ đi theo nó vài bước thôi.” Chắc là nhìn thấy biểu cảm trên mặt mọi người không ổn, Nha Tử vội vàng giơ tay lên thề: “Thật sự tôi chỉ đi vài bước thôi, tôi nghĩ hoàn cảnh bây giờ không an toàn, cho nên muốn quay trở về, ai ngờ tôi không về được…”
Sắc mặt của lão Yên đã sắp đen như đáy nồi rồi, ông ấy giơ cao tay lên, nhưng qua một hồi lâu vẫn chưa thấy hạ xuống, tiếp đó, ông ấy thở dài: “Nhóc Nha Tử à, cuối cùng cậu cũng đủ lông đủ cánh rồi.”
“Lão, lão Yên…” Có lẽ Nha Tử đã bị dáng vẻ này của lão Yên dọa sợ, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Lão Yên xua tay: “Đừng bày ra dáng vẻ này nữa, đến cả một lời nói thật cậu cũng không chịu nói, còn mất công tỏ vẻ làm gì?”
“Nha Tử, anh…” Tôi khiếp sợ nhìn về phía Nha Tử, vừa rồi anh ta đang gạt chúng tôi sao?
Sắc mặt của Nha Tử cũng thay đổi, trầm mặc nhìn chúng tôi, nhưng lại nhất quyết không chịu giải thích, xem ra lời lão Yên nói quả không sai.
Cũng đúng, cho dù Nha Tử có ham chơi tới đâu, cũng không thể chỉ vì một con thỏ mà tự tiện rời khỏi đội ngay vào lúc này được?
“Côn Bố, cậu nói đi.” Lão Yên thở dài: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn giúp đỡ tên nhóc này lừa gạt chúng tôi sao?”
Sắc mặt Côn Bố rất xấu, hiển nhiên là anh ta không muốn liên quan tới chuyện này, nhưng lão Yên đã lên tiếng, anh ta cũng không thể cứ tiếp tục giữ im lặng, đành phải nói: “Khi tôi phát hiện ra cậu ta, cậu ta đang ở cùng với đám người rừng, bọn họ… Cùng nhau phanh thây người.”
“Anh nói cái gì?” Tôi mở to mắt hết cỡ, không dám tin mà nhìn về phía Nha Tử vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt Nha Tử càng trở nên âm trầm, anh ta không chút hoảng sợ nhìn Côn Bố: “Anh đã hứa với tôi sẽ không nói ra.”
“Cậu còn mặt mũi mà bảo cậu ấy không được nói à?” Lần này lão Yên thực sự nổi giận, không chút kiêng nể mà giáng một cái tát vào mặt Nha Tử, trên mặt anh ta lập tức in hằn một vết tay đỏ tươi, chẳng mấy chốc mặt anh ta đã sưng lên, nhưng vẫn không chịu giải thích.
Lão Yên tức tới nỗi cơ thể run lên, tuy nhiên ông ấy vẫn cố duy trì chút lý trí cuối cùng: “Nha Tử, tôi nhìn cậu lớn lên, cậu là loại người gì tôi biết rất rõ. Chuyện này nhất định có lý do, chỉ cần cậu nói ra, chúng tôi sẽ tin, cậu… có thể giải thích một chút không?”
“Không có.” Nha Tử lắc đầu.
Tiếp theo đó anh ta đứng lên, không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài, như thể anh ta đã rất quen thuộc với con đường này, anh ta vừa đi vừa nói: “Tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi biết mình muốn gì, lão Yên, ông cũng không quản nổi tôi đâu, từ đoạn đường này trở đi tôi sẽ không đi cùng mọi người nữa!”
“Nha Tử!” Lão Yên hét lên.
Nhưng Nha Tử không quay đầu lại, chẳng mấy chốc đã đi khuất dạng.
“Anh ấy làm sao vậy?” Tôi không thể chấp nhận được tình hình hiện tại, không phải trước đó Nha Tử vẫn đang bình thường sao? Sao lại thành ra thế này.
Lão Yên đen mặt, lắc đầu: “Cậu đừng hỏi tôi, nếu cậu ta đã không sao, chúng ta cũng mau đi thôi.”
Trong lòng tôi nghi hoặc, cũng lo lắng cho Nha Tử, liền muốn đuổi theo để hỏi, nhưng cô Thu lại kéo tay tôi lại, âm thầm lắc đầu với tôi: “Đừng hỏi nữa, đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận