Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 657: Ngọc Cửu Long

“Côn Bố rất thích hợp.” Tôi chỉ cái bàn: “Bản lĩnh kia của anh ta nhất định có thể kinh sợ bọn họ!”
Lão Yên sờ cằm: “Cũng không phải không thể, như vậy nếu có nhiệm vụ khẩn cấp gì...”
“Lão Yên, ông không thể hy vọng điều tốt đẹp hơn được à? Chúng ta cứ lăn lộn như vậy sớm muộn gì cũng phải chết.” Cô Thu giậm chân bất mãn.
Lão Yên lườm cô ấy một cái, sau đó nói: “Được, vậy thì Côn Bố đi.”
Đến khi Côn Bố tới, cô Thu đã gấp gáp chuẩn bị cho chuyến đi hộ tống.
Lão Yên dặn dò Côn Bố tiến hành sàng lọc thành viên trộm mộ của bang Thiểm Tây, chính phủ sẽ trợ cấp cho những người chấp nhận đổi nghề, cho phép bọn họ quay trở về quê hương làm nông và kinh doanh.
Còn những người muốn đi theo 701 thì nhất định phải từ nhân viên khảo cổ bình thường đi lên, đảm bảo không có vấn đề gì mới từng chút tiến vào 701.
Đồng thời mệnh lệnh của bộ trưởng Hầu đã truyền xuống, đám người lão Hàm đã anh dũng hy sinh để bảo vệ bảo vật quốc gia và chiến đấu chống lại những trộm mộ ngoại quốc đến hơi thở cuối cùng, rất cảm động và đáng tôn vinh, hiện tại truy tặng huy hiệu “Vệ sĩ nước cộng hoà!”
Thôn làng nơi ông ta sinh ra được đổi tên thành "Làng anh hùng liệt sĩ", chính phủ sẽ trợ cấp cho con cái liệt sĩ và tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất.
Côn Bố mang theo mấy vị đồng nghiệp đi, cô Thu cũng xuất phát đến núi Cửu Hoa, trong một khoảng thời gian ngắn tôi có cảm giác 701 đã thanh tịnh hơn rất nhiều.
Ban ngày không có việc gì làm tôi sẽ đọc Tinh Quan Yếu Quyết, sau khi biết được Đông Phương Thương Long Thất Túc là tượng trưng cho xem sao định huyệt, những gì tưởng chừng như mơ hồ khó hiểu đã trở nên rõ ràng hơn.
Lý do có thể dựa vào việc quan sát sao để định huyệt là bởi vì hầu hết các vị hoàng đế, tướng lĩnh và quan lại thời cổ đại đều tin vào bói toán, mà bói toán phần nhiều là căn cứ vào việc nghiên cứu các vì sao, bởi vì lăng mộ của họ cũng sẽ kết hợp chiêm tinh và phong thủy, tuy hai mà một, những nơi có long khí tất nhiên là có mộ lớn!
Tôi xem đến xuất thần, bất tri bất giác đã đến buổi đêm, khi toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức như bị kim châm mới chợt tỉnh táo lại.
Tôi cuộn người lấy thuốc giải từ trong ngực ra, run rẩy bóp một viên rồi đưa vào trong miệng, được một nửa thì tay bỗng siết chặt rồi thả viên thuốc về lại.
Không thể uống được!
Lưu Hàn Thu này là người thế nào lão Yên cũng đã nói rõ ràng, thứ ông ta cho tôi còn không biết có phải là ma túy mãn tính hay không, nếu cuối cùng bị nghiện... Tôi nghe nói có rất nhiều người đã dùng phương pháp này để ép buộc người khác làm chút chuyện mờ ám.
Loảng xoảng...
Lúc đang vặn chặt nắp bình, tay run lên khiến bình chứa thuốc giải rơi ầm một tiếng trên mặt đất.
Tôi vội vàng muốn nhặt lên, nhưng chỉ mới động một chút liền cảm thấy cả người tê dại như đã ngồi quá lâu, không, còn thống khổ hơn cái đó gấp trăm lần!
Bình thuốc giải lăn vào góc, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn rồi cuối cùng cuộn tròn người, cắn răng chịu đựng.
Chỉ cần cố chịu đủ sáu giờ đến khi trời sáng là được.
Mấy ngày nay tôi cũng lật xem mấy loại sách vở về thuốc độc, cứ cảm thấy thứ Lưu Hàn Thu ép tôi ăn vào thay vì nói là thuốc độc không bằng nói là cổ, nếu không thì sẽ không thể phát tác vào một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày được.
Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa... Tôi nghiến răng, nghĩ trong lòng như vậy.
Không biết có phải do quá đau đến mức ngủ quên hay không và đến khi tỉnh dậy cả người đều ướt nhẹp.
“Phù” Tôi thở dài.
Lúc xoay người xuống giường chân bỗng mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, cũng may tôi kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, lúc này mới không có ngã như chó ăn phân.
Tôi lấy chút nước lau qua người một lượt, thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra khỏi ký túc xá.
“Trường An, hôm nay đừng đến phòng hồ sơ, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Vừa xuống lầu, Nha Tử đã sáp lại gần, mấy ngày nay anh ta thường ở dưới ký túc xá chặn tôi, cho nên tôi cũng không thấy kỳ quái.
Tôi đẩy tay anh ta ra: “Sao nào, chuyện giáo sư Hứa bảo anh làm anh đã làm xong rồi à?”
Sau khi trở về, giáo sư Hứa liền áp giải Nha Tử đi đọc sách, sách gì cũng có, rất tạp nham, cảm thán nói tri thức của Nha Tử vẫn chưa đủ.
Đúng là Nha Tử có trí nhớ rất tốt, nhưng vừa nhìn thấy mấy cuốn sách dày cộm đó là anh ta liền nhức đầu, cho nên mấy ngày nay cứ muốn đưa tôi ra ngoài, như vậy giáo sư Hứa muốn phạt cũng khó, dù sao thì cũng không thể bắt nhiều người cùng chịu được!
“Tôi xem tới nỗi váng cả đầu, Trường An, cứ coi như là cậu thương tôi đi, đừng để tôi thật sự thành người mù.” Nha Tử đẩy kính râm, tôi thật sự tò mò lúc anh ta đọc sách có phải cũng đeo nó không?
Anh ta nhìn ra được suy nghĩ của tôi liền nói: “Cậu ra ngoài với tôi thì tôi sẽ cho cậu biết tôi có đeo kính râm khi đọc sách hay không.”
“Anh…” Tôi lắc đầu bất lực, anh ta thật sự vì muốn ra ngoài mà bất chấp tất cả.
Nhưng mà mấy ngày nay tôi cảm thấy buồn bục, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí liền hỏi: “Vẫn là đến chỗ của lão Trương?”
“Vẫn là cậu hiểu tôi, vậy thì đi thôi?” Nha Tử kéo tôi cùng chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận