Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 501

“Chấp niệm ngàn năm, vì thế bọn chúng nhất định sẽ tới!” Dạ Tinh kết luận, dáng vẻ chắc chắn của anh ta khiến người ta không thể không tin phục.
Lão Yên lập tức đưa ra quyết định: “Nếu chúng đã dám khinh nhờn Phật đà, vậy chúng ta sẽ ở lại đây giải quyết chúng!”
Đến lúc này, không ai dám khẳng định chuyện này có liên quan gì đến phù đồ chín tầng hay không, nên chúng tôi nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Nhưng đây rốt cuộc chỉ là suy đoán của chúng tôi, không biết sẽ mất bao lâu nữa, mà vật tư của chúng tôi thì có hạn…
“Ba ngày, lâu nhất là ba ngày nữa, bọn chúng nhất định sẽ đến.” Ánh mắt của Dạ Tinh rất kiên định, tạo cho người ta cảm giác như anh ta biết được những người đó là ai, từ đâu mà đến, điều này làm cho tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Anh ta cảm nhận được sự hoài nghi của tôi, quay lại nhìn tôi chăm chú rồi chậm rãi mỉm cười: “Những người ở 701 chẳng lẽ chỉ biết tỏ ra nghi ngờ khi người đó có biểu hiện vượt quá phạm vi hiểu biết của mình sao?”
“Ha ha, có nằm ngoài phạm vi hiểu biết hay không còn phải xem ba ngày nữa đối phương có tới hay không đã.” Lời nói của cô Thu khiến bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Dạ Tinh không thèm để ý sự khiêu khích của cô Thu, chỉ bình tĩnh nói: “Mọi chuyện sẽ rõ ràng sau ba ngày nữa!”
Anh ta thản nhiên nói một câu như vậy rồi đứng dậy, lùi về phía cuối đội, như thể người vừa mới lộ ra mũi nhọn không phải là anh ta vậy.
Nhìn những bộ hài cốt trên mặt đất, tôi không khỏi lo lắng, những người kia thật sự sẽ tới ư?
Tạm thời không nói đến việc mọi chuyện có xảy ra như lời phỏng đoán của Dạ Tinh hay không, cứ 10 năm lại có một nhóm người vác thi thể tới đây để biến thánh địa núi Cửu Hoa thành địa ngục trong mắt bọn chúng.
Chỉ nói tới việc cho dù chúng thực sự tới, nơi này đã biến thành dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ đối phương còn chịu lộ diện sao?
“Sẽ tới.” Nghe xong câu hỏi của tôi, Dạ Tinh vẫn tự tin nói.
Tôi nghi ngờ nhìn về phía anh ta, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin, từ những bộ xương trắng trên mặt đất có thể nhìn thấy được gì sao?
Tuy nhiên, ngoại trừ suy đoán của anh ta thì chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, 99 cỗ hài cốt ở đây đã để lại bóng ma trong lòng chúng tôi, không ai có thể ngồi yên mà trơ mắt nhìn như thế này được.
Lão Yên nhìn Dạ Tinh thật sâu, rồi khẽ gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chờ ở đây, chúng ta vẫn còn thời gian ba ngày để tiêu hao. Hơn nữa, nói không chừng đây có thể là một đầu mối quan trọng!”
Ông ấy đã đưa ra quyết định, chúng tôi cũng chẳng có dị nghị gì khác, mỗi người đều tự thu dọn đồ đạc của mình, dùng ngọn đồi có độ cao vừa phải bên cạnh ngôi mộ tập thể kia là cứ điểm tạm thời của chúng tôi, tất cả mọi người đều ở đó chờ đợi một người mà không ai biết rõ lai lịch của đối phương.
Sắc trời tối dần, lần này cũng chẳng có ai nhắc tới chuyện nhóm lửa nữa, mọi người đều tự dựa vào lớp mỡ dày trên người mình để chống cự.
“Lão Yên, cứ chờ thế này thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đóng băng mất. Thế nào, mấy năm nay ông nhìn mấy bức tượng băng còn chưa đủ, giờ muốn xem tượng băng bằng người thật à?” Cô Thu nói thẳng.
Lão Yên lấy tay hít mấy hơi rồi trợn mắt nhìn cô Thu: “Chẳng lẽ tôi phải đốt một đống lửa thật chói lọi để báo với đối phương, ở đây có người đang chờ đối phương sao?”
Cô Thu càng không có chút kiêng nể nào: “Vậy chúng ta quật cả ngôi mộ tập thể như là quật mộ phần tổ tiên của người khác thì không chói lọi à?”
Lời nói của cô ấy khiến lão Yên nghẹn họng, chỉ có thể tức giận nói một câu: “Lão già như tôi còn chưa kêu lạnh, cô đường đường là một cô gái trẻ khoẻ mạnh kêu lạnh cái gì?”
Không biết có phải câu “cô gái trẻ” kia đã lấy được lòng cô Thu hay không, chỉ nghe cô ấy à một tiếng, rồi không làm phiền lão Yên nữa, chỉ quấn chặt chiếc túi ngủ quanh người.
Vốn tôi tưởng trời lạnh như vậy chắc mình sẽ không ngủ được, nhưng không biết vì sao trời càng lạnh tôi càng cảm thấy buồn ngủ, đến cuối cùng, tôi thực sự không thể gắng gượng được nữa, tôi kéo túi ngủ chạy đến bên một gốc cây, quấn túi ngủ quanh người rồi ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc mê man tôi nghe được lão Yên đang nói gì đó, giọng điệu của ông ấy nghe có vẻ không được tốt cho lắm, nhưng mí mắt tôi thực sự không mở ra được, đành phải mặc kệ mà chìm vào giấc ngủ.
Tách tách…
Một giọt nước rơi trên mặt tôi, thậm chí còn có mấy hạt nước nữa lọt vào trong miệng, tôi ngơ ngác đưa tay lau đi, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: Trời mưa sao?
Nhưng khi tay chạm vào thứ trên mặt mình, tôi sững sờ trong giây lát, thứ này sền sệt, sao có thể là nước được chứ?
Tức khắc, cơn buồn ngủ biến mất, tôi giật nảy mình một cái rồi lập tức tỉnh dậy, tầm mắt hướng về phía bàn tay.
Một giọt “nước” màu đỏ tươi đã kích thích thị giác của tôi, phản ứng của tôi chậm lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn, giây tiếp theo, tôi ôm túi ngủ và trực tiếp lăn sang một bên.
Tôi nhìn thấy một thi thể treo lơ lửng trên chính cái cây mà trước đó tôi đã dựa vào mà ngủ, trên khóe miệng thi thể ấy còn chảy ra một dòng máu trông rất quỷ dị! Mà cái thứ vừa nhỏ lên mặt tôi cũng chính là máu nhỏ ra từ trong miệng của thi thể ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận