Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 502

Lúc này chắc hẳn đã là nửa đêm, ánh trăng mạnh mẽ chiếu xuyên qua rừng cây, lúc ánh trăng chiếu lên thi thể kia trong nó càng trở nên quỷ dị hơn.
Nghĩ đến máu chảy lên mặt và miệng mình được chảy ra từ miệng của thi thể kia, tôi lập tức cảm thấy ghê tởm, vừa dùng sức lau mặt mình, vừa nôn khan, tôi hận không thể lau sạch mùi máu tươi ở trong miệng mình lúc này.
“Lão Yên, lão Yên!”
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tôi đã bị doạ lăn vài vòng và gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao vẫn chưa có người nào phản ứng lại thế?
Tôi vội hét lên và chạy về phía nhóm lão Yên, chỉ thấy bọn họ lại đang nằm ngang dọc trên nền tuyết, thậm chí còn chẳng dùng gì để lót dưới người, trông ai cũng có vẻ như đang ngủ say.
Đầu tôi lập tức nổ tung, tôi không thể tin được là bọn họ đang ngủ say, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: bọn họ xảy ra chuyện rồi!
Tôi vừa lăn vừa bò tới chỗ lão Yên, run rẩy đặt tay dưới mũi của ông ấy, thấy có một hơi thở ấm áp phả vào tay mình, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, còn may, còn may, ông ấy vẫn còn sống.
Khoảnh khắc vừa rồi tôi thực sự cho rằng mọi người đều đã xảy ra chuyện, dọa cho tôi sợ đến mức không thể đứng vững.
Tôi lại bò đến chỗ cô Thu và những người khác, kiểm tra từng người một và nhận ra bọn họ đều còn sống, lúc này tôi mới dám hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi còn chưa kịp thả lỏng thì tim lại đập mạnh, nếu bọn họ đã không có việc gì, vì sao tất cả lại nằm ở chỗ này?
Với sự ổn trọng của lão Yên, chuyện thế này không thể nào xảy ra được, huống chi ngay cả Côn Bố cũng đang nằm ở một bên.
Trong ấn tượng của tôi, Côn Bố rất ít khi ngủ say như vậy, bình thường chỉ cần có người tới gần, anh ta nhất định sẽ là người cảnh giác đầu tiên.
Tôi vội lay người nằm gần mình nhất, đó là Nha Tử, tôi hoảng sợ hét lên đầy kinh hoàng: “Nha Tử, Nha Tử, mau, mau tỉnh, tỉnh dậy đi.”
Tôi đã lay tầm một phút, Nha Tử vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, tôi trực tiếp tát một cái lên mặt anh ta: “Mau tỉnh lại đi!”
Cái tát này tôi đã dùng tới bảy, tám phần sức lực, đến nỗi cả bàn tay tôi cũng bị tê rần, trên mặt Nha Tử cũng xuất hiện một vết tát rất rõ ràng. Nhưng anh ta vẫn chẳng tỉnh lại, thậm chí không kiên nhẫn mà đẩy tay tôi đi, tiếp tục ngủ.
Tôi ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay của mình, hoài nghi không biết có phải vừa rồi mình chưa làm gì hay không?
Nhưng sự đau đớn đến bỏng rát nhắc nhở tôi quả thực đã từng tát Nha Tử một cái, tôi tin chắc với lực của cú tát này, đừng nói là anh ta chỉ ngủ say, cho dù có hôn mê bất tỉnh cũng bị tôi đánh thức rồi, nhưng tình huống bây giờ thì sao, Nha Tử không những không tỉnh lại, ngược lại còn ngủ rất say.
“Tại sao lại như vậy?” Tôi liếc nhìn mấy người còn lại một lượt, chỉ cảm thấy không khí lạnh buốt tràn vào tứ chi mình, khiến cho tôi không thể động đậy.
Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy, sao họ lại biến thành dáng vẻ này?
Tôi ngồi phịch xuống đất, máu lạnh thấm quanh toàn thân, tôi không thể cảm nhận được gì cả, cho dù có nghĩ nát óc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ không tỉnh lại.
Không tỉnh lại…
Ba từ này hiện lên trong đầu tôi, đột nhiên tôi nghĩ tới điều gì đó.
Vừa rồi hình như tôi cũng rơi vào giấc ngủ say, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, cuối cùng vì sao tôi lại tỉnh lại nhỉ?
Ánh mắt của tôi lập tức dừng lại trên cỗ thi thể đang treo trên cây kia, máu từ khóe miệng của thi thể kia vẫn chảy xuống với tốc độ quỷ dị, thoạt trông vẫn đáng sợ như vậy, một suy nghĩ điên cuồng bất chợt xuất hiện trong đầu tôi… chính thứ máu này, là thứ máu này đã đánh thức tôi.
Dưới tình hình này tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa vậy…
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi chợt cảm thấy thi thể kia cũng chẳng có gì đáng sợ cả, trong mắt tôi nó chính là thuốc dùng để cứu mạng người, chỉ cần có ích thì nó có đáng sợ đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì!
Tôi từ từ đến gần thi thể kia, rồi lấy ra từ trong ngực một cái hộp đựng đồ ăn trống không, tiếp theo tôi giơ hộp ra hứng máu chảy xuống từ khoé miệng của thi thể.
Chờ đến khi hứng được gần đầy hộp, lúc này tôi mới xoay người đi về phía lão Yên và những người khác.
Nhưng vừa mới xoay người đi tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, hình như có thứ gì đó đang nhìn tôi chằm chằm, tưởng tượng đến thi thể phía sau, tôi lập tức cảm thấy sởn cả tóc gáy, gần như mỗi một bước chân tôi đều quay đầu lại nhìn một cái.
Tuy nhiên cỗ thi thể kia chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt của nó cũng không hướng về phía tôi, chắc là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Vất vả lắm tôi mới di chuyển được tới bên cạnh lão Yên, khi tôi vừa muốn bôi máu lên miệng của ông ấy thì bỗng thay đổi chủ ý, dù sao lão Yên cũng có tuổi rồi, không thể so sánh với những người trẻ tuổi như chúng tôi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận