Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 362

“Vậy thì bỏ lại thôi.” Nha Tử thình lình thốt ra một câu, bút đao kim cương đã trượt khỏi tay áo rơi xuống lòng bàn tay của anh ta.
Giáo sư Hứa kéo anh ta qua: “Con đừng cậy mạnh nữa, con vừa mới tỉnh lại đó.”
Lão Yên cũng trừng mắt nhìn Nha Tử một cái, thấy anh ta còn muốn kiên trì liền quát: “Cậu hy vọng lại xuất hiện thêm một Dược Quán Tử khác à?”
Lời này vừa ra, Nha Tử lập tức không nhúc nhích, sau đó thu lại bút đao kim cương, người cũng lui về phía sau một bước.
Sau khi trấn an Nha Tử xong, lão Yên bắt đầu ra lệnh: “Trường An, cậu có thân thủ tốt, liền đi lên phía trước mở đường cho chúng tôi! Thương Thần, sau khi cậu ta mở ra được một khe hở, cậu liền tiến lên, cố gắng tạo thành một vòng vây, thầy, thầy trợ giúp Thương Thần, về phần lão Hứa, con rối gỗ phía sau liền giao cho ông, không có vấn đề gì chứ?”
Giáo sư Hứa gật đầu: “Xương già của tôi không bằng các cậu, nhưng đối phó với một bộ thì vẫn được.”
“Ông định để tôi mở đường bằng tay không à?” Tôi trừng mắt nhìn về phía lão Yên, lần này chúng tôi không đủ trang bị, vừa rồi đã bắn gần hết đạn, phía sau không biết còn có bao nhiêu đường, không thể lãng phí ở trên người những thứ này thêm nữa. Nhưng ngoài súng ra, tôi chỉ còn lại một con dao găm và bảy thanh phi đao...
Lão Yên cười nói những thứ này vốn là vật chết, chỉ cần chú ý hướng đi của chúng, tay không tấc sắt mở đường cũng không thành vấn đề.
“Nói nhẹ nhàng như vậy, ông đi mà mở đường!” Tôi trợn mắt.
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi nói: “Cậu đây là khi sư diệt tổ, nào có ai để thầy mình đi mở đường, nhanh lên đừng nói nhảm nữa, ai biết kéo dài thời gian thì những thứ này sẽ có thêm hành động gì?”
“Biết rồi.” Tôi vặn cổ, hoạt động ngón tay, nhắm chuẩn một chỗ tương đối trống ở bên cạnh một hàng rối gỗ rồi xông lên.
Đội trưởng Bạch nói không sai, những con rối này quả nhiên chỉ là tượng canh giữ tại chỗ, tôi vừa mới tiến lên, chúng nó liền cử động, toàn bộ trường đao trên tay đều chém về phía tôi.
Tôi cúi người xuống trượt về phía trước, con dao găm đâm vào bánh xe của chiến xa, chỉ nghe một tiếng két, một con rối chiến xa liền dừng lại, nhưng bởi vì chỉ có một con dao nên tôi cũng chỉ có thể chặn được một con rối gỗ, những con rối gỗ chiến xa khác đồng loạt chém về phía tôi, tôi trực tiếp nhảy lên từ khe hở giữa chúng nó, đứng ở phía trên một chiếc chiến xa, đưa tay vặn gãy đầu con rối.
Vừa đặt tay lên, trong lòng liền biết không ổn, trong đầu con rối này lại có cơ quan!
Vào lúc này cũng không phải do tôi cẩn thận suy nghĩ mà là phản xạ có điều kiện ngửa về phía sau một cái, chỉ thấy mấy cây ngân châm sượt qua đầu mình, sau khi ngân châm bay qua, tôi vừa định đứng dậy, hai thanh trường đao liền chém tới.
Tôi ôm lấy hai bên chiến xa, cả người gần như song song với mặt đất, thân thể vặn vẹo nhanh thành bánh quai chèo, lúc này mới miễn cưỡng tránh thoát trường đao. Nhưng lưỡi của một trường đao trong đó vẫn sượt qua da, gây ra cho tôi một trận đau nhức!
Hai thanh trường đao rời đi, tôi như một con cá chép xoay người bật thẳng dậy, tay lần nữa vặn về phía đầu con rối, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, đầu của nó trực tiếp rơi xuống đất.
Vốn dĩ tôi còn cho rằng còn phải tốn chút thời gian, cho nên nhất thời có chút sững sờ, đúng lúc này, tôi nghe được lão Yên hét lên bảo tôi mau tránh đi.
Tôi trực tiếp nhảy xuống khỏi chiến xa cả người lăn trên mặt đất, một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng, tôi đau đớn gần như hét lên.
“Cái quái gì thế này?” Tôi hét lên, đồng thời tránh được một thanh trường đao đang chém về phía tôi.
Lão Yên rống một câu “không biết”, sau đó cũng không biết làm cái gì, tôi chỉ nghe được hai tiếng cạch cạch, hai con rối bên cạnh tôi liền ngừng lại.
Tôi tranh thủ thở dốc, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để nhìn ra sau lưng, chỉ thấy quần áo trên lưng đã rách nát tơi tả, khắp nơi trên da lưng nổi đầy bóng nước phồng rộp, kỳ lạ là chỗ có hình xăm lại không hề bị xây xước một chút gì.
Thương Thần ở trong khoảng trống do tôi và lão Yên tạo ra cho anh ta, lưng cõng Dược Quán Tử đi xuyên qua mấy con rối xông về phía cuối đường đi, sau đó chỉ nghe thấy anh ta kinh ngạc hét lên một tiếng rồi bỗng im bặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lão Yên hét lên, nhưng Thương Thần không trả lời.
Bên này, vào lúc Thương Thần hét lên thì đội trưởng Bạch cũng đã xông ra ngoài, động tác của bà ấy vô cùng nhanh, lúc đó tôi cảm thấy con rối chiến xa dường như không hề chú ý đến bà ấy, nó thậm chí còn không di chuyển, chỉ nhìn bà ấy lướt qua như gió, mà Nha Tử cũng theo sát bà ấy cùng nhau đi qua.
Nhưng sau khi tiến lên cũng không thấy trả lời, lão Yên hô vài câu liền luống cuống: “Bọn họ nhất định gặp phải nguy hiểm, mau lên!”
Vào lúc lão Yên muốn học theo đội trưởng Bạch xông vào, con rối chiến xa bỗng nhiên cử động, quả thực là có ý muốn tách chúng tôi ra. Tôi vốn dĩ nằm trên mặt đất, bởi vì chúng nó tạm thời không nhúc nhích mà hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này chúng nó đột nhiên khởi động, tôi suýt nữa đã bị con rối chiến xa dẫm qua người.
Tôi lăn một vòng ngay tại chỗ, cảm giác đau đớn ở trên lưng tăng lên, nhịn không được rít một tiếng.
Bên này giáo sư Hứa không biết lúc nào đã giải quyết xong xe con rối chiến xa đi theo sau kia, cùng lão Yên hội hợp muốn tới cứu tôi.
Nhưng từ sau khi Thương Thần và đội trưởng Bạch xông vào, chúng nó dường như phát điên rồi, mấy con rối chiến xa này vốn có chút quy luật lại bắt đầu lộn xộn, tôi chịu đựng cơn đau trên lưng và né tránh trái phải, có mấy lần suýt nữa bị trường đao chém trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận