Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 527

Nhưng sau nửa đêm mọi chuyện sẽ khác, trong tình huống đã vô cùng mệt mỏi, nửa đêm lại không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ lại phải bò dậy gác đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, phải nói là vô cùng khó chịu.
Nhưng lão Yên lại chẳng hề quan tâm đến tình huống của tôi, cứ sắp xếp như vậy, sau đó chạy đi dựng lều trại.
Tôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng của lão Yên, hai mắt tối sầm lại, sau một lúc lâu tôi mới nằm xuống, tự hỏi tại sao ông ấy lại sắp xếp như vậy?
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi nghe thấy tiếng hít thở của mọi người dần dần ổn định lại, Côn Bố được lão Yên sắp xếp gác trước nửa đêm cũng không có tiếng động gì. Tôi mới từ từ đứng dậy, rón ra rón rén đi đến bên cạnh lều của lão Yên, lấy ba lô của ông ấy ra, rồi thò tay vào trong.
Thấy rồi!
Mất một lúc lâu, cuối cùng tôi mới chạm được đến thứ đồ mình muốn, sau đó nhanh chóng và cẩn thận lấy nó ra, nhét vào trong ngực.
“Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai tôi, trên tay tôi vẫn cầm chiếc ba lô, có chút xấu hổ quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy lão Yên đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ không vui.
Tôi ho khan hai tiếng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nghiên cứu bản đồ một chút thôi, để xem thử có còn cách nào khác để tránh được ngọn núi đơn độc kia không…”
Không sai, thứ tôi muốn lấy chỉ là bản đồ, đương nhiên mục đích của tôi không phải là vì tìm đường, mà tôi muốn xem thử mình có tìm được gì trên bản đồ hay không.
“Trường An, chớ quên lời tôi đã nói!” Lão Yên nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, lạnh giọng cảnh cáo, thoáng nghe thì không có gì bất ổn cả, nhưng tôi lại nghe ra được ý đồ cảnh cáo vô cùng rõ ràng, trong lòng tôi lại lập tức cảm thấy khó chịu.
Tôi đáp lại một tiếng: “Lão Yên, tôi chỉ xem bản đồ thôi, có vấn đề gì sao?”
“Cậu muốn xem thì hoàn toàn có thể xem một cách quang minh chính đại. Trường An, từ khi nào cậu lại bắt đầu làm ra loại chuyện gà gáy chó trộm thế này?” Lão Yên bày ra bộ dạng khinh thường, nói.
Tôi bị ông ấy chọc tức tới nỗi bật cười: “Gà gáy chó trộm? Lão Yên, khi ông nói ra những lời này, ông có nhớ tới những chuyện mình đã làm không? Nếu không phải ông, tôi đến nỗi phải làm như thế này sao?”
Lão Yên căn bản không để ý tới sự mỉa mai châm chọc của tôi, trực tiếp bảo tôi đưa bản đồ cho ông ấy, còn nói tôi có nhìn bản đồ cũng chẳng phát hiện ra gì đâu, dù sao cũng đã tới chân núi rồi, mọi việc đều phải tự dựa vào chính mình thôi.
“Không sai, chính vì tôi nghĩ hết thảy phải dựa vào chính mình, chứ không phải dựa vào ông, cho nên mới tới lấy bản đồ.” Tôi cười lạnh nói.
Từ khi ông ấy nhìn bản đồ và chỉ vào ngọn núi đơn độc này, trong lòng tôi đã nổi lên sự nghi ngờ, nói chung, nếu tấm bản đồ này không được đầy đủ, nhất định lão Yên sẽ nói trước cho chúng tôi biết, chứ không phải tới tận nơi rồi mới nói như vậy, cho nên, cách giải thích duy nhất là ông ấy đang có âm mưu!
Nói cách khác, ông ấy biết tấm bản đồ này chưa hoàn thiện, nhưng lúc này, chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo mệnh lệnh của ông ấy, không thể nào bỏ dở giữa chừng, bởi vậy ông ấy mới ém nhẹm chuyện bản đồ chỉ nói có một con đường duy nhất, hơn nữa từ đầu chí cuối, cũng chỉ có một mình ông ấy được xem bản đồ mà thôi…
Lão Yên lấy tấm bản đồ ra khỏi tay tôi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ động tác của ông ấy, đã cảm thấy mắt mình mờ đi, sau đó tấm bản đồ trong tay tôi đã biến mất chẳng còn tăm hơi.
“Lão Yên!” Tôi hạ giọng quát: “Có phải ông đã quyết tâm rồi không?”
“Trường An, cậu phải nhớ kỹ thân phận của mình.” Lão yên cũng gầm nhẹ: “Khi nào đến lượt cậu nghi ngờ quyết định của tôi? Nếu cậu sợ chết, nhân lúc còn chưa lên núi, cậu hãy trở về theo đường cũ đi, đừng ở đây gây thêm rắc tối cho tôi.”
Tôi nghi ngờ lão Yên, rồi vỗ tay: “À, muốn đuổi tôi đi rồi sao? Lão Yên, lần này ông sai tôi, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Nói xong, tôi liền ôm túi ngủ vọt tới bên đống lửa, giờ phút này trời cũng đã khuya, một lát nữa Côn Bố cũng sẽ đến thay ca với tôi, cho nên tôi cũng không cần ngủ tiếp nữa.
Lão Yên không tiếp tục truy cứu chuyện tôi trộm bản đồ nữa, chỉ cảnh cáo tôi thêm một lần nữa, bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, rồi ôm túi ngủ đi ngủ, hơn thế nữa, ông ấy còn vào giấc rất nhanh, trông hệt như chẳng hề có việc gì, khiến tôi nhìn mà hận tới ngứa cả răng.
“Trường An, cậu tỉnh rồi à?” Đang lúc tôi còn mải nghĩ ngợi, giọng nói của Côn Bố đã vang lên bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt của anh ta hoàn toàn thanh tỉnh, thoạt trông không giống như là buồn ngủ, tôi chợt nghĩ có phải anh ta vừa mới tỉnh dậy hay không, nhưng nhìn từ biểu cảm của anh ấy tôi lại chẳng phát hiện ra được gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận