Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 110: Cơ Quan Dưới Ngai Vàng

Cho nên để đối phó với cương thi, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người làm cái nghề kinh doanh này đã mò mẫm ra được một phương pháp. Vì vậy nên lão Yên mới nói tuy đáng sợ nhưng không cần sợ.
“Nhưng tôi vừa nghĩ tới Nữ Vương có thể vẫn còn sống, lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.” Tôi há to miệng, cả buổi mới tìm về được giọng nói của mình.
Tôi không cách nào tưởng tượng được một người phụ nữ sống tới mấy ngàn năm, không, phải nói quái vật ấy là cái dạng gì.
Lão Yên vỗ lên bả vai tôi một cái, nói tôi mới tiếp xúc với những thứ này lần đầu tiên nên có phản ứng thế này là bình thường. Chúng tôi phải nhanh lên một chút, tìm được cửa ra quan trọng hơn. Dù sao chúng tôi phải cầm được gương cổ trước khi Dư Thành Trạch đuổi tới.
“Cũng không biết nhóm Rắn Độc thế nào rồi?” Tôi vứt bỏ suy nghĩ hoang đường ở trong đầu, không khỏi hơi lo lắng.
Từ sau khi bị quái vật khổng lồ mặt người đánh chạy tan tác, cũng không biết bọn họ có gặp phải nguy hiểm gì không.
Lão Yên bảo tôi yên tâm, nói Manh Hiệp ở trong loại cổ mộ này hoàn toàn là như cá gặp nước, cho dù không có phát hiện gì thì tự vệ cũng không thành vấn đề.
Tôi gật nhẹ đầu: “Ừ, đi tìm lối ra thôi!”
Lão Yên vốn là bị tôi cắt ngang hoạt động tìm kiếm cửa ra, bây giờ ông ấy thấy tôi không suy nghĩ lung tung nữa, mới lần nữa vùi đầu vào công việc.
Tôi lại nhìn lướt qua bức bích họa, sau đó đứng ở chính giữa sảnh lớn, chầm chậm nhìn khắp toàn bộ sảnh lớn.
Hai bên là chỗ ngồi cho tân khách lúc đãi tiệc, chính giữa trống trải hẳn là dùng cho biểu diễn, thế thì Nữ Vương ngồi ở đâu?
Tôi từ từ đi lên phía trước, nơi này có một cái cầu thang, đi lên chắc là ngai vàng của Nữ Vương. Thế nhưng nơi này cái gì cũng không có, trống rỗng.
“Đi đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm một câu, ngồi xổm xuống ngay tại nơi vốn nên đặt ngai vàng rồi sờ một cái.
Răng rắc…
Một tiếng vang nhỏ truyền tới. Tôi hơi ngơ ngác, ngay sau đó mới kịp thời phản ứng, tiếng động này là từ dưới tay tôi truyền tới.
“Lão Yên, có phát hiện!” Tôi vội vàng gọi một tiếng, lão Yên đang ở cách đó không xa lập tức chạy tới, hỏi tôi phát hiện ra cái gì rồi?
Tôi chỉ vào nơi phát ra tiếng động: “Mới vừa rồi tiếng động vang lên ở dưới chỗ này.”
Lão Yên vội hỏi tôi làm sao mà phát ra tiếng, tôi lập tức làm mẫu cho ông ấy một lần, lần nữa sờ lên chỗ đó.
Răng rắc răng rắc…
Lần này tiếng vang còn rõ hơn.
Lão Yên vội vàng nằm lên trên đất, dùng ngón tay gõ lên mặt đất một cái.
Quả nhiên, theo tần suất gõ càng lúc càng nhiều của ông ấy, tiếng động răng rắc cũng ngày càng rõ hơn.
“Đây là tiếng gì vậy?” Tôi nhíu mày.
Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng có cơ quan gì đó, nhưng đợi suốt cả buổi ngoài tiếng động này ra thì cũng không thấy có tiếng động khác, thế nên tôi trong lúc nhất thời còn ngơ ngác hơn.
Mặt mày lão Yên nghiêm túc, ông ấy cũng không có trả lời, chỉ liên tục gõ. Hơn nữa tôi để ý thấy ông ấy gõ rất có quy luật, theo dao động gõ có quy luật của ông ấy, tiếng răng rắc răng rắc bên dưới cũng càng ngày càng có quy luật, tựa như đang đón ý hùa theo ông ấy.
Chưa đầy một lát lão Yên đã đứng phắt dậy: “Nhóm Manh Hiệp đang ở bên dưới.”
“Cái gì?” Tôi nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm, nhưng tôi nhìn gương mặt sốt ruột với dáng vẻ cuống cuồng tìm kiếm cơ quan của lão Yên, cũng biết ông ấy không có nói đùa.
Tôi lấy xà beng ở trong ba lô ra, nói phiền phức như vậy làm gì, nơi này cũng không nhất định có cơ quan, nạy thẳng ra không được sao?
Ai ngờ Lão Yên lại mặt đầy hốt hoảng giật lấy cây xà beng của tôi: “Không được! Chúng ta còn chưa biết tình huống bên dưới ra sao, lỡ đâu có cơ quan gì, chúng ta đụng đến rất có thể sẽ chôn sống bọn họ. Tìm thử chút đi, nếu như bên dưới trống rỗng thì chắc chắn là có cơ quan.”
Tôi nhìn dáng vẻ này của ông ấy cũng không dám làm bậy, thỉnh thoảng sờ lên trên mặt đất.
Sau đó tôi bỗng nghĩ đến gì đó, mới làm một động tác: Tôi giả vờ như nơi này còn có ngai vàng, cứ thế ngồi xuống, sau đó tay chầm chậm sờ vào hai bên…
“Có rồi!” Quả nhiên, không đến một lúc tôi đã mò ra một chỗ lồi lên to cỡ cái móng tay, nói là nhô lên chứ thật ra cũng chỉ cao hơn mặt đất một chút, nếu không phải tay sờ vào thì hoàn toàn không thấy được.
“Lão Yên, có thể ấn được không?” Tô nhìn sang lão Yên hỏi dò.
Lão Yên đi tới, đầu tiên là nằm rạp trên mặt đất gõ một hồi, sau đó mới gật đầu với tôi: “Tôi đã nói với bọn họ rồi, ấn đi.”
Tôi hít thở sâu một hơi, từ từ đè xuống.
Đi kèm với tiếng răng rắc, những viên gạch dưới đáy ngai vàng chầm chậm dịch chuyển, sau đó tôi thấy lão Yên trước mắt càng ngày càng thấp. Tôi quên mất mình vẫn còn đang ngồi ở vị trí ngai vàng!
“Trường An!” Lão Yên gọi tôi một tiếng, vươn tay kéo tôi lại.
Tôi nhìn thoáng qua bên dưới, chỉ thấy bên dưới tối đen, tôi thử gọi một tiếng thăm dò: “Manh Hiệp?”
“Trường An?” Manh Hiệp đáp lại một tiếng, sau khi tôi trả lời lại xong, tôi rõ ràng cảm giác được anh ta thở phào một hơi, sau đó nét mặt lại lần nữa thay đổi: “Rắn Độc bị thương rồi, cậu xuống nhanh lên chút đi!”
“Anh mở đèn pin lên, tôi không nhìn thấy.” Tôi nhìn anh ta hô lên một câu.
Anh ta vỗ đầu một cái nói anh ta quên mất điểm này. Sau đó tôi nghe được một hồi tiếng động ồn ào, kế đó đèn pin lập tức sáng lên.
Bên dưới thật ra cũng không cao, tôi bảo lão Yên buông tôi ra rồi nhảy xuống. Sau đó Lão Yên cũng đi xuống theo.
Nơi này chắc là chỗ lánh nạn của Nữ Vương, nơi này tuy không lớn nhưng mọi thứ đồ đạc đều đầy đủ, thậm chí xung quanh còn bố trí rất nhiều lỗ hổng cơ quan, rất may mới vừa rồi tôi không có dùng cây xà beng nạy lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận