Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 699

Người đấu giá nhìn xung quanh lầu hai một vòng, cười híp mắt hỏi còn có người nào tăng giá không?
Sau đó là một hồi anh đuổi tôi đoạt, đến khi con số đã tăng lên năm vạn thì liền có một khoảng thời gian tạm dừng, nhưng cũng rất ngắn ngủi, sau đó tốc độ tăng giá nhanh hơn, đảo mắt đã tới mười vạn.
Tôi chậc lưỡi, mười vạn đấy, một căn nhà ở Yến Kinh cũng có giá này rồi!
Tôi không chắc cô Tứ nói yên tâm có nằm trong phạm vi này không nên có chút rầu rĩ nhìn về phía cô ấy, lại kinh ngạc phát hiện cô ấy đã không còn ở chỗ ngồi.
Tôi có chút do dự, mức giá đã lên đến mười vạn, mắt thấy người đấu giá sắp gõ búa, tôi cắn răng giơ bảng: “Mười vạn mốt!”
Người đấu giá trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng mà một giây sau liền kịp phản ứng, cười ha hả lại bắt đầu một vòng hỏi thăm mới.
Ánh mắt người xung quanh nhìn qua cái dạng gì cũng có, tôi cũng không phản ứng lại ai cả, chỉ yên lặng tựa vào trên ghế, trong lòng lại rất hoảng.
Cô Tứ à cô Tứ, cô cũng đừng chơi trò mất tích như vậy chứ!
Nếu kết thúc mà tôi không có tiền, sợ là rất khó toàn mạng rời khỏi buổi đấu giá.
“Mười vạn mốt lần hai, còn có vị nào tăng giá nữa không?” Người đấu giá cười híp mắt, tầm mắt dừng lại ở gian phòng trên lầu hai vừa mới bắt đầu kêu giá.
Nơi đó yên tĩnh như không có ai, tôi nhéo lòng bàn tay, cầu nguyện người này đừng lên tiếng.
Người này vung tiền như giấy, thuận miệng nâng lên mấy chục vạn thì tôi cũng không dám liều chết với đối phương.
“Nếu anh bạn trẻ này muốn, tôi sẽ không cướp đoạt.”
Vẫn là giọng nói trầm thấp, tôi lại nghe ra vài phần không tầm thường.
Xem ra buổi đấu giá này cũng rất đen tối, lấy được đồ phải mau chóng rời đi.
Tuy nhiên người này vừa mở miệng cũng bớt được cho tôi rất nhiều phiền phức, người đấu giá trực tiếp gõ búa, biểu thị tôi đấu giá được tiền Ngũ Đế.
Trong lòng tôi nặng trịch, nhanh chóng đứng dậy đi về phía hậu trường, trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.
Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra thì đã bị cô Tứ chặn lại ở lối vào hậu trường.
“Cô Tứ, ngài đây rồi!” Tôi ngạc nhiên nói.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy hẳn là mới từ hậu trường đi ra, chắc cũng là đến đổi mảnh vảy rồng kia.
Cô ấy xoa mi tâm, vẻ mặt có hơi kì lạ, tôi bị bộ dạng như vậy của cô ấy dọa đến mức hết hồn hết vía, hỏi cô ấy có phải không đủ tiền không?
Cô ấy liếc tôi một cái, tôi cười ngượng ngùng:
“Cái đó, tôi, tôi vừa tăng thêm một ngàn.”
Người trước tăng giá tôi cũng không còn cách nào mà, ai biết nơi này người có tiền lại nhiều như vậy?
Cô Tứ thở dài, dĩ nhiên bất đắc dĩ nói cũng không phải chuyện tiền bạc, chủ yếu là bởi vì cô ấy không nghĩ tới sẽ gặp được tôi, trên người không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.
Cũng đúng thôi, ai lại rảnh rỗi đến mức cất nhiều tiền như vậy ở trên người chứ?
Tôi xoa tay, người đấu giá đã chú ý tới nơi này của tôi, trong mắt tràn đầy ý hỏi thăm.
Cô Tứ tựa vào cửa, vẻ mặt rối rắm hiếm thấy, một lúc lâu sau cô ấy lấy từ bên hông xuống một chuỗi ngọc ve, ném một khối trong đó cho tôi: “Dùng cái này đổi đi.”
Tôi cuống quít bắt lấy, suýt chút nữa đã lên cơn đau tim.
Đây chính là ngọc ve đó!
Không đúng, ngọc ve này trên người tôi có một khối, là lúc trước tìm thấy được ở núi Cửu Hoa.
Tôi cẩn thận cầm lấy, do dự có nên nói cho cô ấy biết hay không, cô ấy đã mất kiên nhẫn phất phất tay, nói nhanh: “Cầm đồ rồi đi nhanh lên, đừng chậm trễ, làm lão Yên có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, tốt nhất chờ tôi đến rồi mới được ra tay.”
Lời này lúc trước cô ấy đã dặn dò qua, từ trước đến nay cô ấy không phải là người nhiều lời, không biết lần này vì sao lại cứ dặn đi dặn lại một việc như vậy?
Chẳng lẽ, cô ấy cũng không nắm chắc?
Tôi nắm chặt ngọc ve rồi trực tiếp đi tới hậu trường, người nhà họ Lâm không thể nào không biết giá trị của thứ này, nhưng bọn họ vẫn làm khó dễ một lúc lâu, lúc tôi suýt chút nữa mất kiên nhẫn muốn đánh nhau với bọn họ thì rốt cuộc mới buông tha, miễn cưỡng tiếp nhận tôi dùng ngọc ve đổi lấy tiền Ngũ Đế.
Tôi cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận trong lòng, lúc này mới không vung nắm đấm vào người của nhà họ Lâm đang nói chuyện với tôi, nhét tiền Ngũ Đế vào trong ngực rồi nhanh chóng rời khỏi.
Ý của cô Tứ tôi hiểu được, cộng thêm ánh mắt lúc tôi vừa vào phòng đã cảm nhận được, tôi liền biết chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc sẽ phát sinh một ít chuyện.
Nếu là ngày thường thì tôi sẽ ở lại, cho dù không giúp được gì cũng phải đi theo mới yên tâm. Nhưng lần này không được, lão Yên còn đang chờ tôi, trong thôn Phong Thu tràn ngập sát khí!
Bước chân tôi vội vàng, không trực tiếp trở về khách sạn mà rẽ trái rẽ phải lung tung vài vòng, lúc này mới chạy tới khách sạn lấy túi, vội vã chạy đến chỗ đỗ xe, nổ máy muốn xông ra ngoài.
“Anh bạn trẻ, gấp cái gì, phong cảnh của Bắc Hải đẹp như vậy, sao không thưởng thức rồi lại đi?”
Thân thể tôi cứng đờ, lúc vừa mới lên xe tôi cũng không chú ý tới trên ghế sau có người, nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc này, tôi lập tức hiểu được thân phận của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận