Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 401

Rầm!
Lúc tôi đang tập trung tinh thần nhìn ở dưới đáy thì đột nhiên đụng vào một thứ gì đó, phát ra một tiếng rầm.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua rồi lập tức bị làm cho kinh ngạc, chỉ thấy thứ tôi đụng vào là một cái thân chuông lớn có hai đầu, bị tôi đụng một cái như thế, nó hơi rung chuyển ở dưới đáy nước, cho dù tôi không nghe được nhưng lại biết được âm thanh của nó, trầm nặng mà sâu thẳm.
“Chuông nhạc của Tăng Hầu Ất!” Tôi hét lên trong lòng.
Ở dưới nước nên tôi cũng không nhìn rõ, chỉ biết cái chuông nhạc này giống như một cái bóng màu đen cực lớn đang ngồi dưới đáy, như kiểu bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị để nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Tôi cảm khái một phen, suýt nữa đã vì quá mức kinh ngạc mà nghẹn hơi, sau đó tôi thu hồi ánh mắt lại, đặt lại lực chú ý lên trên lỗ trộm đang tìm kiếm.
Mặc dù sự xuất hiện của chuông nhạc làm tôi chỉ mong sao lập tức đi lên chia sẻ tin tức tốt này với mọi người, nhưng mà lý trí nói cho tôi biết, nhất định phải tìm được lối ra trước đã, như vậy mới có thể nhanh chóng rút lui được sau khi giải quyết xong vấn đề, rồi sau đó giao lại hiện trường cho đội khảo cổ quốc gia.
Lần này không cần tôi hao tâm tổn trí nhiều nữa, ánh mắt tôi vừa rời đi đã phát hiện ra có một lỗ trộm có thể cho ba người đi ngang đang ở bên cạnh chiếc chuông nhạc.
Lỗ trộm vô cùng bằng phẳng và rộng rãi, vừa nhìn đã biết không phải do đội trộm mộ dân gian đào ra được, nhất định là quan trộm!
Sau khi có được phát hiện này thì tôi lập tức quay đầu, chuông nhạc cũng đã được tìm thấy, lối ra cũng ở ngay đây, việc bây giờ chúng tôi phải giải quyết chính là tại sao nghe thấy tiếng chuông nhạc mọi người sẽ phát điên.
“Thế nào rồi?”
Đầu tôi vừa mới lộ ra khỏi mặt nước, còn chưa kịp nói chuyện, lão Yên đã vội vàng hỏi.
Tôi thở gấp mấy hơi rồi mới nói: “Chúng ta lên bờ rồi lại nói.”
Mấy người đội trưởng Bạch cũng đã đợi tới nôn nóng, lão Yên còn biết là tôi đi tìm lỗ trộm, nhưng mà bọn họ lại không biết gì cả, chỉ cho rằng tôi đang đuổi theo con quỷ ảnh kia, tôi vừa mới lên bờ, đội trưởng Bạch đã kéo lấy tay tôi: “Sao cậu lại liều như vậy, cho tới giờ vẫn chưa ai làm rõ được rốt cuộc quỷ ảnh đó là giống loài gì mà cậu lại dám đuổi theo nó?”
“Không sao đâu thầy Bạch, thứ này chỉ ăn thi thể, với cả con đi tìm lỗ trộm, không biết quỷ ảnh đó đã chui đi đâu rồi.” Tôi vừa vắt nước trên quần áo, vừa giải thích nói.
“Lỗ trộm?” Đội trưởng Bạch cũng kinh ngạc: “Cậu nói là trong đây có lỗ trộm?”
“Vâng.” Tôi gật đầu: “Chắc là quan trộm thời dân quốc, con nhìn thấy một thi thể mặc quần áo thời dân quốc ở dưới đáy nước, còn có kích thước của lỗ trộm đó, nhìn thì chính là kích thước của quan trộm, hơn nữa...”
Còn chưa đợi tôi nói xong, hốc mắt của đội trưởng Bạch đã đỏ lên: “Vậy mà lại có lỗ trộm, sớm biết là có lỗ trộm, tôi...”
“Thầy, thầy đừng quên hung thi.” Lão Yên cắt ngang lời của bà ấy: “Con biết mười năm qua thầy rất uất ức, nhưng quyết định của thầy không sai! Thầy đã chịu tội năm năm trong mê cung, nhưng nếu như thầy biết trong đây có lỗ trộm, rồi một mình xông vào chỗ này, vậy sợ là hôm nay con đã không gặp được thầy rồi.”
Lời của lão Yên đã thành công làm tâm trạng kích động của đội trưởng Bạch bình tĩnh trở lại, bà ấy nhìn về phía tôi, có chút xấu hổ nói: “Trường An, vừa rồi cậu muốn nói cái gì?”
“Tôi nhìn thấy chuông nhạc.” Tôi nhìn về phía mọi người, nói ra từng chữ một.
Tất cả mọi người đều sững sờ, người phản ứng lại đầu tiên chính là giáo sư Hứa, ông ấy kích động ấn bả vai tôi: “Cậu nói là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất?”
“Chắc là sẽ không sai, ở dưới nước nên tôi nhìn không rõ, nhưng chuông nhạc của Tăng Hầu Ất nhất định là rất lớn, cái vật màu đen đó nhìn có vẻ tối thiểu cũng cao khoảng một tầng lầu.” Tôi dùng tay miêu tả ước lượng một chút, sau đó nói: “Theo kích cỡ này thì mấy người chúng ta không thể mang nó ra ngoài được, chỉ có thể đi ra dọc theo lỗ trộm rồi bảo mấy người giáo sư Cố đi vào thôi.”
Chúng tôi đều yên lặng, nếu không phải những người nghe được tiếng chuông đều sẽ phát điên thì bây giờ chúng tôi đã có thể trở về, sau đó để mấy người Cố Thuận Chương tới thay thế.
Nhưng bây giờ vấn đề này còn chưa được giải quyết, cho dù chúng tôi không sợ chết thì cũng không dám để bọn họ tiếp nhận.
“Có ai hiểu về âm nhạc không?” Sau khi yên lặng một lúc lâu, lão Yên đột nhiên hỏi.
Chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, ông ấy giải thích, nói những người đó nghe được tiếng chuông rồi xuất hiện hậu quả đó nhất định là bởi vì âm thanh có vấn đề, vì vậy muốn tìm người hiểu âm nhạc hỏi một chút.
“Không cần.” Một giọng nói phản đối truyền tới, tôi kinh ngạc nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy Thương Thần yên lặng nằm ở bên kia, nhìn có vẻ như không hề bị ảnh hưởng.
Lão Yên vỗ bả vai anh ta: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Tôi vừa làm ra chuyện gì?” Sắc mặt của Thương Thần không tốt, anh ta vừa hỏi xong câu này thì cũng nhìn về phía thi thể của Dược Quán Tử, giọng điệu không tốt hỏi: “Do thứ gì cắn?”
Tôi chỉ đành giải thích lại chuyện của quỷ ảnh một lượt, vốn tưởng rằng Thương Thần sẽ tức giận, nhưng anh ta lại không như vậy, chỉ đáp lại một tiếng, sau đó lại hỏi chúng tôi vừa rồi anh ta đã làm chuyện gì.
Lão Yên thăm dò nói: “Cậu muốn tự sát mà cậu còn có thể không nhớ à?”
“Tự sát?” Thương Thần có vẻ càng kinh ngạc hơn, sau đó chỉ lắc đầu nói anh ta không có suy nghĩ này, rồi cũng không giải thích gì nữa mà nhìn về phía tôi: “Trường An, đại khái là cậu nhìn thấy chuông nhạc ở phía nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận