Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 409

"Được, tôi sẽ đọc sau khi quay về phòng." Tôi giơ tập tài liệu lên vẫy tay với lão Yên rồi ba chân bốn cẳng trở lại ký túc xá.
Sau đó đặt tài liệu sang một bên rồi nằm xuống giường và vùi đầu vào chăn, cho dù chuyện mà ông ấy nói có cấp bách đến đâu thì tôi cũng muốn ngủ cho đã trước rồi lại nói.
Tôi bị cái lạnh làm cho tỉnh lại, sau khi dụi mắt và nhìn lên thì mới phát hiện cửa đã mở ra từ lúc nào, gió lạnh lùa vào khiến chăn bông lạnh ngắt.
“Mình để cửa mở à?” Tôi ngủ đến mức có chút mơ màng, cho nên sau khi đứng dậy thì vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm một mình.
“Cậu đóng lại nhanh đi.” Một giọng nói trầm thấp đến mức khó nghe vang lên khiến tôi bị hù đến giật nảy mình, sau đó vội vàng quay lại thì thấy ở một chỗ trong góc phòng có một người đang núp ở nơi đó run rẩy.
Tôi tiến lên phía trước hai bước rồi ngập ngừng hỏi: “Chị Thu à?”
“Là tôi.” Giọng nói của cô ấy vẫn rất thấp, nghe giống như cả người đều không còn chút khí lực nào, khiến tôi cảm thấy lo lắng nên vừa hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì vừa muốn bật đèn lên.
Nhưng không ngờ, cô Thu lại hoảng hốt nói: "Đừng bật đèn!"
Tôi buông công tắc ra, sau đó chậm rãi đi đến chỗ cô Thu và ngồi xổm xuống, mặc dù bóng tối khiến tôi không thể nhìn rõ nét mặt của cô ấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô ấy, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Rõ ràng cô ấy đã đi phối hợp với lực lượng cảnh sát vũ trang để ngăn chặn những kẻ trộm mộ và phòng ngừa quốc bảo bị đưa ra nước ngoài, sao cô ấy lại biến thành dáng vẻ này rồi?
"Chị Thu, rốt cuộc thì chị bị sao vậy?" Tôi ngập ngừng nắm lấy tay của cô Thu, nhưng cô ấy chỉ rụt người lại mà không đẩy tôi ra.
Bàn tay của cô ấy lạnh cóng, hơi ấm còn sót lại ở trên tay tôi cũng không đủ để sưởi ấm cho cô ấy, nên tôi đành phải xoa xoa tay của đối phương nói: "Chị Thu, chị có việc gì thì cứ nói cho tôi biết, chẳng lẽ chị không tin tưởng tôi?"
“Trường An, tôi..." Cô Thu lên tiếng, hơi thở lạnh lẽo: “Tôi không thể nói được.”
"Vậy tôi không nói nữa, chị Thu, không sao đâu." Tôi cố gắng hạ thấp giọng nói nhất có thể, vì sợ hù dọa đến cô ấy.
Lúc này, cô ấy không còn là ngự tỷ gợi cảm, hung hãn với mái tóc xoăn gợn sóng, mà là một cô gái ngoan ngoãn ở nhà bên, chỉ với một câu nói cũng có thể khiến cô ấy đỏ cả vành mắt.
Cô ấy không khóc, nhưng tôi luôn cảm thấy cô ấy sẽ khóc, có thể là do tâm trạng sa sút của cô ấy khiến tôi không biết phải làm thế nào nên tôi đành phải tìm điều gì đó để nói.
"Trường An, cảm ơn cậu." Một lúc lâu sau, cô Thu mới ngẩng đầu lên nói.
Tôi xoa đầu có chút xấu hổ, nói là mình cũng không giúp được gì cho cô ấy.
Cô Thu đột nhiên mỉm cười: "Như vậy là đủ rồi, tôi đi đây, cậu tuyệt đối không được nói là hôm nay đã gặp được tôi."
Nói xong, cô ấy liền đứng dậy, hất tóc một cái rồi tiêu sái bước ra khỏi cửa, nhưng lúc nương nhờ ánh trăng thì tôi đã thấy được toàn thân của cô ấy đều ướt sũng, mà điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến phong thái của cô ấy, xem ra những điều ảnh hưởng đến cô ấy đều đã được đặt vào sâu trong lòng rồi.
Tôi bật đèn lên thì thấy nơi cô Thu ngồi có một tầng nước đọng, thậm chí đã kết băng, tôi liền biết cô ấy đã ngồi xổm ở đây rất lâu, nhưng bản thân lại không biết rốt cuộc thì cô ấy đã ôm tâm lý gì mà sau khi tiến vào phòng của tôi, chỉ núp ở góc tường hồi lâu mà không đánh thức tôi, nếu như tôi không tỉnh dậy, liệu cô ấy có im hơi lặng tiếng bỏ đi không?
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, không còn cảm giác thư thái như trước khi đi ngủ nữa.
Đúng vậy, chuyện của đội trưởng Bạch còn chưa được giải quyết, 303 lại đang nhìn chằm chằm vào đây, cô Thu không biết đã xảy ra chuyện gì, sao tôi có thể yên tâm được chứ?
Tôi nằm trên giường, nhưng lần này lại không ngủ được nên đành thuận tay mở tập tư liệu mà lão Yên đưa cho, trang đầu tiên chính là hình ảnh của tên đầu trọc khiến lòng người ớn lạnh, còn ba chữ “Lưu Hàn Thu” này có nhìn thế nào cũng không phù hợp với vẻ ngoài của người này.
Số lượng thành viên của 303 rõ ràng nhiều hơn chúng tôi, sau khi xem hết tư liệu về bọn họ xong thì tôi cũng có một số hiểu biết về bọn họ! Có thể xem bọn họ là đám người chùi đít cho chúng tôi, chuyên ngăn chặn một số tin tức giật gân lan truyền ra ngoài gây bất ổn cho xã hội, chẳng hạn như lần chúng tôi trở về từ La Bố Lạc trước đó, bọn họ chính là người đã giải tán bộ đội biên phòng vốn có và trấn an dư luận.
“Thật đúng là ngu muội.” Tôi đặt chồng tài liệu đó sang một bên, sau đó không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Vốn là anh em cùng bộ phận, nhưng vì tranh giành quyền lực mà hai bộ phận đã trở thành bộ dạng như hiện tại.
Khó trách lão Yên cảm thấy đau đầu, nếu đây là kẻ thù thuần túy, chúng tôi cũng không sợ, chỉ cần trực tiếp cầm một súng một đao đi giết là được, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phải như thế.
Bởi vì bọn họ cũng là nhân tài mà quốc gia cần, cho nên tuyệt đối không được nội chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận