Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 455

Lão Yên đen mặt, nói ghế lái của chiếc xe bán tải này bốn phía đều kín, sao có thể có sâu tiến vào, hơn nữa một con sâu lớn như vậy chui vào trong miệng sao Nha Tử chỉ thấy ngứa ngáy khó chịu được.
“Trời tối quá, có thể tôi không nhìn rõ.” Nha Tử xoa đầu, miễn cưỡng giải thích một câu.
Lúc này, người tài xế đang ngồi ở một bên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào con sâu trên mặt đất rồi nói: “Đây là rắn tiên, nhất định là rắn tiên, lão Yên, chúng ta đã đắc tội nó, hay là nhanh chóng quay đầu đi! Đây là lời cảnh cáo của rắn tiên dành cho chúng ta.”
“Sư phụ Dương, ông nói bậy bạ gì thế hả?” Lão Yên quát lớn một câu.
Sư phụ Dương lại gấp đến độ giậm chân: “Lão Yên, tôi không biết ông làm nghề gì, nhưng xem bộ dạng của các ông chính là làm chuyện lớn, nhưng tôi thì không phải, tôi chỉ là một người dân bình thường, tôi còn muốn sống. Rắn tiên đến đòi mạng, nếu chúng ta đi xa hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Ông định làm gì?” Người hỏi chính là cô Tứ, thanh âm bình tĩnh của anh ấy làm chúng tôi nhẹ nhõm thở ra.
Sư phụ Dương đảo mắt nói: “Tôi phải về Yến Kinh, tôi không nhận công việc này nữa.”
Ông ta vừa nói ra lời này lão Yên đã đen mặt: "Sư phụ Dương, tôi tin tưởng ông nên mới tìm tới ông, ông lại quăng dây giữa đường cho tôi thế này mà coi được sao?”
Thật ra thì chúng tôi tự mình lái xe cũng không phải không được, chỉ là lão Yên lo lắng người của 303 sẽ giở trò, cho nên mới tìm một tài xế, như vậy cho dù xe có vấn đề gì, Lưu Hàn Thu cũng không thể mượn cái cớ này, chỉ là không nghĩ tới vẫn xảy ra vấn đề.
“Lão Yên, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng mà tất cả chúng ta đều biết lái xe, ông cứ nhất quyết phải tìm người ngoài. Chậc chậc, bây giờ xảy ra vấn đề đi, ông nói xem phải đưa xe cho ông ta lái về hay là để cho ông ta từ nơi xa xôi như vậy đi bộ về?” Lưu Hàn Thu không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể gây rắc rối cho lão Yên.
Lão Yên cười ha hả: “Lưu đầu hói, ông khẳng định sư phụ Dương muốn rời đi sao?”
“Ha ha, thế nào, ông còn muốn bắt cóc ông ta à?” Lưu Hàn Thu dựa vào xe, bắt chéo chân, rõ ràng là muốn chờ xem chuyện cười của lão Yên.
Lão Yên cũng không để ý tới ông ta, chỉ hỏi sư phụ Dương muốn làm gì, hiện tại trước không có thôn sau không có nhà, chúng tôi không có khả năng đưa xe cho ông ta, cũng không thể thả ông ta xuống một mình nơi tối tăm không đèn đường này được.
"Không, tôi phải xuống ở đây, tôi không đi nữa, không đi.” Sư phụ Dương nói gì cũng không nghe lọt, nói xong câu này ông ta dùng hai tay hai chân muốn chạy ra khỏi xe.
Nhưng lại không thể chạy được, bởi vì cô Tứ đã nhẹ nhàng vươn tay túm lấy ông ta.
“Cậu làm gì vậy?” Sư phụ Dương thẹn quá hóa giận.
Tâm tình của cô Tứ vẫn không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ai sai ông làm vậy?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Sư phụ Dương đảo mắt, vừa nhìn đã biết là đang giả ngu.
Vừa nghe chúng tôi đã biết chuyện này gì đó không ổn, nếu vừa rồi chúng tôi không nhận ra, bây giờ nghĩ lại thì nỗi khổ mà Nha Tử phải chịu có phải là do con người gây ra?
Tôi liếc nhìn sư phụ Dương có tướng mạo bình thường trước mặt, bởi vì ông ta là do lão Yên tìm tới nên không ai để ý đến ông ta, dọc đường tôi chỉ đề phòng Lưu Hàn Thu và mấy người kia, lại không ngờ rằng ông ta sẽ lợi dụng sơ hở này!
Sắc mặt lão Yên đột nhiên thay đổi, hỏi sư phụ Dương rốt cuộc đã làm gì.
Nhưng sư phụ Dương là một con cáo già, mặc dù bị lão Yên dọa cho sợ hãi nhưng cũng không chịu thừa nhận mình đã động tay động chân, chỉ nói là rắn tiên đến báo thù, ông ta dù chết cũng không muốn tiến lên trước một bước.
“Thật không?” Lão Yên đột nhiên thu lại lửa giận, bình tĩnh hỏi.
Sư phụ Dương bị ông ấy hỏi như vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đi trở về khoảng hơn mười dặm thì sẽ có xe đi Yến Kinh, tôi không quấy rầy mấy người nữa.”
Lão Yên bị ông ta chọc tức tới bật cười, sau đó rút ra một con dao găm từ bên hông rồi đặt ở trên tay nhẹ nhàng vỗ: “Sư phụ Dương, con người của tôi thực ra rất dễ tính, nhưng nếu ai dám phản bội tôi.”
Những lời còn lại ông ấy không nói hết, nhưng cũng không cần nói cũng biết.
Sư phụ Dương dường như không ngờ lão Yên sẽ làm ra loại chuyện này, vô thức nhìn về phía Lưu Hàn Thu, cầu xin ông ta giúp đỡ!
Thấy thế chúng tôi liền hiểu được, lão Yên lại cười lạnh nói: “Xem ra có vài người không muốn an phận.”
“Lão Yên, ông muốn làm gì, ông còn muốn giết người nữa sao?” Lưu Hàn Thu giả vờ tức giận nói.
Lời này của ông ta là đang ám chỉ cho sư phụ Dương, người sau lập tức hắng giọng rống lên, nói lão Yên làm như vậy là trái pháp luật, cùng lắm thì ông ta không nhận tiền chuyến này, lão Yên không thể đe dọa ông ta như vậy được.
Lão Yên ồ một tiếng, dường như chẳng quan tâm đến lời nói của sư phụ Dương, sau đó liền hất cằm về phía tôi: "Trường An, trói ông ta lại, lúc đến núi Cửu Hoa thì thả ra.”
“Lão Yên, ông...” Sư phụ Dương lần này thật sự sợ hãi muốn nói điều gì đó nhưng lão Yên lại không cho ông ta cơ hội, trực tiếp móc từ trong ngực ra một miếng vải bịt miệng ông ta lại, sau đó nháy mắt với tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận