Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 593

“Cậu muốn làm gì?” Đồ Tể nghiêm túc hỏi.
Tôi chỉ vào cái hộp: “Nếu tôi đoán không sai, đồ vật trong hộp này hẳn là có liên quan đến bí mật tầng tiếp theo của phù đồ chín tầng.
“Vì sao?” Anh ta khó hiểu hỏi.
Tôi không trả lời, bởi vì câu trả lời này tôi không biết nên nói thế nào, chiếc hộp này nhìn qua có vẻ chỉ là một chiếc hộp trang điểm bình thường, nhưng chất liệu của nó lại rất kỳ lạ, trông nó khá mềm mại và dẻo dai.
Lúc đầu tôi không thể tưởng tượng được đó là cái gì, cho đến khi tôi vừa chặn tay Đồ Tể lại, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu: Hình như đây là da người!
Phù đồ chín tầng, một tầng phù đồ một mạng người!
“Ê a...”
Lời cô Tứ vừa từ sâu trong đầu tôi truyền ra, thì có một âm thanh khàn khàn the thé từ trong không khí phát ra.
Người hát hí khúc đều biết, buổi sáng cần giữ giọng càng lâu càng tốt, khiến nó kéo dài không dứt. Đây vốn là âm thanh rất hay, nhưng lúc này vang lên lại giống như sấm nổ trên mặt đất.
“Âm thanh phát ra từ đâu vậy?”
Sắc mặt Đồ Tể trắng bệch, trông càng giống một bóng ma hơn khi phản chiếu dưới ánh đèn pin.
Tôi trầm mặt: “Hình như là phát ra từ chiếc hộp này.”
“Chiếc hộp?” Vẻ mặt Đồ Tể đột nhiên thay đổi: “Vậy truyền thuyết đó đúng là có thật.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm: “Truyền thuyết gì thế?”
Vừa rồi khi tôi bị bọn họ nhốt ở phòng sám hối, Đồ Tể đã cố gắng dùng truyền thuyết này để Lưu Hàn Thu thả tôi ra, nhưng sau khi tôi đã ra ngoài rồi thì anh ta cũng không đề cập tới cái này nữa và tôi cũng không để tâm tới cái đó.
Nhưng giờ phút này Đồ Tể không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, anh ta chỉ vào cái hộp, lắp bắp nói:
“Yêu nữ, là yêu nữ.”
Ánh mắt tôi lập tức ảm đạm, bên trong phù đồ chín tầng làm sao có thể có liên quan tới truyền thuyết về 'Yêu nữ' được chứ?
Có rất nhiều lai lịch về phù đồ chín tầng này, có lời đồn nói rằng nó được xây dựng bởi nhà vua nước Silla, người cha ở trần thế của Địa Tạng Vương, sau khi ông qua đời đã phái người tới xây dựng, cũng có người nói là Địa Tạng Vương dự cảm được cái chết của mình, lúc này mới giành trước xây dựng một tòa phù đồ như vậy.
Tất nhiên, lời đồn trước khiến người ta tin tưởng hơn, nhưng cho dù có lai lịch như thế nào đi nữa thì cũng khiến người ta vô cùng chú ý đến thanh danh của tòa phù đồ chín tầng này.
Xây nên phù đồ chín tầng là một công đức lớn, bọn họ hẳn là sẽ không cho phép có người đem chuyện này truyền thành lời quỷ quái.
Nhưng "Yêu nữ" trong miệng Đồ Tể hiển nhiên không phù hợp với phù đồ chín tầng.
Nhưng khi tôi hỏi thêm thì Đồ Tể cũng đã nói không ra lời, anh ta chỉ thều thào kêu yêu nữ, sau đó lảo đảo chạy đến bên cửa, gào thét đập cửa: “Mở cửa, mở cửa, tôi không muốn chết ở đây, tôi không muốn chết ở đây.”
Tôi hơi nhíu mày, biểu hiện của Đồ Tể hiển nhiên có chút khác thường, anh ta không phải là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, cho dù là đối mặt với gấu đen cũng không hề mất bình tĩnh.
Trước mắt chỉ là một truyền thuyết, anh ta sao lại biến thành như vậy?
Nhưng vẻ mặt của anh ta thật sự không giống như là giả vờ...
Tôi lại nhìn về phía cái hộp trang điểm phát ra tiếng kêu quỷ dị kia, đầu óc quay cuồng.
Âm thanh Đồ Tể đập cửa rầm rầm trong phòng sám hối yên tĩnh có vẻ đặc biệt chấn động, chấn động đến mức kiến lòng tôi đều luống cuống.
“Đừng đập nữa!” Tôi hét lên.
Đồ Tể lại không hề dừng lại, ngược lại còn dùng nhiều sức hơn để đập cửa, với cái tư thế kia nếu cánh cửa này không phải làm bằng đá thì e rằng đã bị anh ta đấm nát.
Tôi đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp kéo lấy cổ áo của anh ta: “Anh đấm thì có ích gì, cánh cửa này là do tôi đóng lại, vừa rồi các anh cũng là đụng nhầm mới mở, anh cho rằng lần nào cũng gặp may mắn được hả?”
Lạch cạch...
Trớ trêu thay chính ngay lúc tôi vừa dứt lời, âm thanh của một cơ quan được mở vang lên, cửa chậm rãi mở ra.
Đồ Tể đang đập cửa cũng không ngờ tới, lập tức ánh mắt anh ta trở nên vui mừng, vội vàng theo khe cửa chui ra ngoài, để lại tôi trợn mắt há mồm đứng yên đó.
"Chủ nhiệm, truyền thuyết là thật, là thật đó..." Đồ Tể vừa chạy ra ngoài, liền như pháo nổ kể hết cảnh tượng bên trong cho Lưu Hàn Thu nghe.
Tôi xem như phát hiện ra một đặc điểm khác của Đồ Tể: người kể chuyện.
Chỉ là nghe được tiếng kêu quái dị của chiếc hộp nhưng qua lời miêu tả của anh ta quả thực giống như là một cảnh trong câu chuyện ma, tôi dỏng tai chăm chú lắng nghe, anh ta khẩn trương nắm chặt con dao găm, khiến cảnh tượng càng trở nên đáng sợ hơn.
“Bớt nói nhảm đi.” Lưu Hàn Thu đẩy Đồ Tể qua một bên, lập tức quét mắt về phía tôi: “Lưu Trường An, cậu không muốn mạng của mình nữa sao?”
“Chủ nhiệm Lưu, sao lúc nào ông cũng rối rắm với vấn đề này thế, lời Đồ Tể nói ông không nghe thấy sao?”
Lưu Hàn Thu lúc này mới ý thức được lời Đồ Tể nói: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ?”
Đồ Tể có chút tổn thương, anh ta vốn dị đã bị dọa thở không ra hơi, sau khi chạy ra dường như là đem Lưu Hàn Thu trở thành cọng rơm cứu mạng, nhưng cọng rơm cứu mạng này chẳng những không trấn an anh ta, thậm chí ngay cả lời anh ta nói cũng không nghe lọt, tuy nhiên anh ta vẫn đáp: “Thì, truyền thuyết kia là thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận