Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 276

Sau ba ngày khai quật liên tục, mỗi ngày đều có một số lượng lớn di sản văn vật được khai quật, ước chừng đến hàng trăm kiện, lập tức gây chấn động toàn bộ giới khảo cổ, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng biết tin, trong nhất thời mọi sự chú ý đều đổ dồn vào lăng mộ này.
Vốn dĩ Cố Thuận Chương bởi vì cẩn thận nên mới kêu chúng tôi giám định, nhưng bây giờ bởi vì quá bận rộn, lão Yên cũng kêu mọi người ở 701 dừng lại việc trong tay. Ngay cả cô Thu đang ẩn náu trong mộ cổ cũng được gọi về, tất cả mọi người đem toàn bộ tinh lực đặt vào lăng mộ có thể là của Hoàng đế nước Tăng này.
Sau hơn nửa tháng dày công nghiên cứu, những đồng tiền khai quật được từ các hố chôn đã được chất thành mấy ngọn núi nhỏ, nặng vài nghìn ký, nỗi khiếp sợ ban đầu của chúng tôi đã trở thành chết lặng, ngay cả giáo sư Hứa và Nha Tử luôn say mê lịch sử cũng trở nên điềm tĩnh.
Nửa đêm, lúc chúng tôi đang bận túi bụi Cố Thuận Chương lại gọi đến, lão Yên vừa kết nối với bộ đàm, ông ấy đã hưng phấn nói: “Lão Yên, tôi đã gửi ảnh chụp về rồi, lát nữa nhìn nó đảm bảo ông sẽ kích động đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc."
"Là thứ gì mà có thể khiến tôi không phân biệt được đông tây nam bắc chứ? Tôi thấy là ông đã không thể phân biệt được đông tây nam bắc rồi, đúng không?" Lão Yên mấy ngày này quả thực đã trở nên chết lặng, nghe Cố Thuận Chương nói như vậy cũng không có chút phản ứng nào.
Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhóm chúng tôi chỉ xem một phần bức ảnh thôi đã đủ chết lặng rồi, Cố Thuận Chương mỗi ngày đều ở hiện trường sao có thể khá hơn được, ông ấy phấn khích như vậy chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó rất động trời.
Cố Thuận Chương cũng không phản bác lão Yên, mà chỉ cười ha hả nói đúng vậy, tôi quả thực đã không phân biệt được đông tây nam bắc rồi, ông rất nhanh cũng sẽ giống tôi thôi, bởi vì một kỷ nguyên khảo cổ học mới ở Trung Quốc sắp xuất hiện!
Nói xong ông ấy tắt bộ đàm, mà hai tiếng sau, sau khi bộ đàm bị tắt, bức ảnh mà ông ấy nhắc tới đã được Tiểu Lý gửi đến!
Đây là năm bức ảnh được chụp tại hiện trường, mỗi bức ảnh là một người khác nhau, cũng hiển thị một cổ vật được khai quật khác nhau. Một trong những bức ảnh chụp là Cố Thuận Chương đang ngồi xổm trên một bục cao được dựng tạm thời, ông ấy nghiêng tai, trong tay cầm một chiếc búa và thực hiện các động tác gõ nhẹ, như thể đang nghe một bản nhạc nào đó rất hay. Bên cạnh ông ấy là một bộ chuông nhỏ, tôi đếm thì thấy có hai hàng, mỗi hàng sáu chiếc.
Mỗi chiếc chuông chỉ có kích thước bằng nắm tay nhỏ, nên hai hàng chuông này trông cũng không quá lớn, có thể ôm hết vào trong lồng ngực.
"Lão Yên, đây là thứ ông ấy muốn cho chúng ta xem à? Chẳng có gì đặc biệt cả." Tôi xem đi xem lại các bức ảnh nhưng vẫn không tìm thấy điều gì đáng để bọn họ kích động đến mức không phân biệt được phương hướng cả.
Nhưng sau khi hỏi xong, tôi liền nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì lão Yên dù ở ngay bên cạnh tôi lại giống như không nghe thấy lời tôi nói. Lão Hạ và giáo sư Hứa ở một bên cũng giống như ông ấy, cứ ngơ ngác đứng đó mà nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Tôi giơ bức ảnh trong tay lên, ánh mắt của họ cũng dõi theo bức ảnh, tôi lập tức cười: “Mọi người làm gì vậy, choáng váng hết rồi à?”
"Trường An, cậu có biết thứ mình đang cầm trên tay là gì không?" Lão Yên nhìn tôi, giọng điệu phấn khích không thể kiềm chế được.
Tôi ngơ ngác lắc đầu, nếu biết thì tôi hỏi làm gì?
Lão Yên hít một hơi thật sâu: “Cái này gọi là chuông nhạc, chính là chuông nhạc! Đây nhất định là nước Tăng. Không chỉ là lăng mộ nước Tăng, mà còn có thể là lăng mộ của Tăng Hầu Ất. Nhất định là vậy!"
"Chuông nhạc? Không phải chuông nhạc có từ thời tiền Tần sao?" Tôi vẫn còn khó hiểu: "Chẳng lẽ lăng mộ này có từ thời nhà Tần."
Lão Yên trợn mắt nhìn tôi: "Kiến thức lịch sử của cậu trong thời kỳ này bị mất rồi à? Tăng Hầu Ất, cậu có biết Tăng Hầu Ất không? Đây là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Chính là thứ bị giới khảo cổ kết luận là không tồn tại!
- Giải thích, Tăng Hầu Ất sinh năm 477 trước Công nguyên, mất năm 433 trước Công nguyên. Còn có tên là Cơ Ất, một vị quân chủ của nước Tăng, chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc cổ đại. Hết giải thích.
Nói xong câu cuối, lão Yên gần như bật khóc, mọi người có mặt cũng xướng lên bài quốc ca một cách hào hùng, hận bản thân không thể thông qua ảnh chụp có mặt ngay tại hiện trường.
"Không được, tôi phải phái hai chuyên gia tới trợ giúp." Lão Yên nói, lập tức những người phía sau ông ấy đều xung phong giơ tay nhận việc.
Giáo sư Hứa bình tĩnh đẩy kính lên: "Lão Yên, chuyện như vậy nhất định phải chừa cho tôi một chỗ."
"Tôi nữa." Cô Thu hất hất tóc, nháy mắt với lão Yên.
Lão Yên đang định nói gì đó thì bộ đàm lại đột nhiên vang lên, ông ấy vội vàng bắt máy, vừa gọi một tiếng lão Cố thì đã im bặt, giọng nói của đối phương rất nhỏ, nhưng rõ ràng không phải là lão Cố.
Lão Yên nhỏ giọng nói với đối phương vài câu, sau khi cúp máy thì nhìn thẳng về phía cô Thu: "Tiểu Thu, cô không cần đi. Tôi vừa nhận được tin có một đám trộm mộ nước ngoài đang âm mưu đánh cắp hai cổ vật thời nhà Tống của quốc nội mang ra khỏi biên giới Trung Quốc - Myanmar, quốc gia đã ngay lập tức cử một đội cảnh sát vũ trang lên đường, nhưng bọn họ lại không biết nhiều về các di tích văn vật, sợ bọn chúng sẽ lợi dụng lỗ hổng. Cô là thành viên của 701, lại luôn am hiểu về súng ống. Cô đi theo quân đội đến đó đi.”
"Vâng!" Cô Thu vừa rồi vẫn còn đùa giỡn lập tức đứng thẳng người, không nói nhiều mà lập tức rời khỏi phòng hồ sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận