Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 506

Tôi thực sự muốn hỏi, liệu có phải là ông ấy hay không, hết thảy những điều đã xảy ra dọc theo đường đi có phải do ông ấy một tay chỉ đạo không? Nhưng tôi lại không thể nói ra, không chỉ vì tôi không muốn nghi ngờ ông ấy, mà còn vì người của 303 đang ở đây.
Cho dù có thực sự là lão Yên, tôi cũng không thể để người của 303 biết chúng tôi xảy ra tranh chấp nội bộ, nếu không sau này họ chắc chắn sẽ lấy đó làm cái cớ để công kích chúng tôi!
Cho nên tôi chỉ có thể đè sự hoài nghi này ở dưới đáy lòng, cứ đè nén đến mức khó thở, cho đến khi Nha Tử tiến lên nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Trường An, đừng đánh mất sơ tâm.”
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, nhưng bằng cách nào đó câu nói vừa rồi lại kìm chế được cơn tức giận của tôi, không, đó không phải là tức giận, tóm lại tôi không thể nói rõ đó là cảm xúc gì thì đã cứ như vậy mà đè nó xuống.
Nha Tử nói không sai, ý định ban đầu của tôi khi tham gia 701 là để bảo vệ bảo vật quốc gia, đó là vì một câu của lão Yên: Sứ mệnh của quốc gia, khiến máu tôi sôi trào, cũng vì thế tôi mới quyết định gia nhập 701. Mặc kệ lão Yên đang nghĩ gì, chỉ cần mục đích cuối cùng của ông ấy là bảo vệ quốc bảo, hẳn là tôi vẫn có thể chấp nhận được.
“Nha Tử, có phải anh cũng biết được gì đó rồi không?” Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn về phía Nha Tử vừa an ủi mình, có chút không hiểu.
Ngoài dự đoán của tôi, anh ta lại lắc đầu nói mình không biết gì cả, chỉ là thấy ánh mắt của tôi nhìn lão Yên quá kỳ lạ, sợ tôi rúc vào trong sừng trâu, cho rằng tôi đã quên mất lý do mình gia nhập 701, cho nên mới tiến lên nhắc nhở tôi.
Tôi nhìn anh ta mà không biết nên khóc hay cười, không ngờ được anh ta đánh bậy đánh bạ thế mà lại giúp tôi thoát ra khỏi sừng trâu, nếu không cứ tiếp tục như vậy, tôi e là mình sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực với lão Yên mất.
Đây chắc chắn là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất, dù sao trong ấn tượng của tôi, lão Yên sẽ không bao giờ làm điều gì có hại đến người khác.
“Lão Yên, tôi…” Trời đã sắp sáng, rốt cuộc tôi cũng nhìn rõ nội tâm của mình, có chút ngượng ngùng mà mở lời với lão Yên.
Lão Yên khẽ xua tay: “Trường An, cậu phải nhớ kỹ, vì lý do gì mà tôi lại chọn cậu! Đừng tự coi thường bản thân mình, được rồi, trời đã sắp sáng, có một số chuyện cũng nên nổi lên mặt nước rồi.”
Khi ông ấy vừa mới dứt lời, những tia sáng đầu tiên cũng chiếu xuyên qua những tán cây, thoạt trông như là những tia hy vọng. Tôi không thể không nhìn theo luồng tia sáng này, nhìn nó xé toạc một cái lỗ trong màn đêm, rồi bùng lên, chiếu sáng mọi nơi.
“Màn đêm có thể che giấu rất nhiều thứ, nhưng những thứ này không thể che giấu dưới ánh mặt trời được, đây là một vùng tuyết trắng, chỉ cần người này không thể phi thiên độn địa, nhất định sẽ để lại dấu vết, mọi người tìm thử xem!”
Khi nói những lời này, trong mắt lão Yên trống rỗng, dù đã nói hết lời nhưng vài giây sau vẫn chưa thấy ông ấy có động tĩnh gì.
Tuy nhiên những người khác đã bắt đầu hành động, người hành động trước tiên chính là Côn Bố, tôi nhìn thấy một con côn trùng quen thuộc chui ra từ ống tay áo của anh ta, đầu tiên nó leo lên cành cây nơi thi thể từng được treo ở đó, sau đó vèo một cái, nó đã biến mất trong nền tuyết trắng.
“Ảnh cổ.” Tôi reo hò trong lòng.
Trong lần hành động này, mãi mà vẫn chưa thấy Côn Bố dùng tới cổ trùng, làm tôi còn hoài nghi có phải là anh ta đã mất năng lực sử dụng cổ rồi hay không, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Anh ta vô cảm liếc nhìn chúng tôi, không quan tâm đến sự kinh ngạc của chúng tôi mà nói thẳng: “Chờ một chút đi, ảnh cổ sẽ không thất thủ được đâu.”
Côn Bố nói một cách rất chắc chắn, chắc chắn đến nỗi lòng tôi lặng lại, cứ như vậy mà chờ đợi.
Nhưng lão Yên lại có chút không yên tâm, hỏi Côn Bố liệu có xảy ra vấn đề gì không, nhưng Côn Bố chỉ cười bảo ông ấy đừng lo lắng quá, nếu anh ta tàn phế thật thì đã không quay lại 701 rồi.
Lời này của Côn Bố đã khiến lão Yên không dám nói thêm gì nữa, đành phải chờ đợi cùng với chúng tôi.
Tuy nhiên, người của 303 lại không tin phục Côn Bố như chúng tôi, chỉ thấy tên Đồ Tể hừ lạnh một tiếng: “Một tên Cổ Vương bị Miêu Cương xoá tên, chẳng mấy chốc cũng bị thu hồi lại cổ trùng và dòng máu của Miêu Cương thôi, anh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin để chắc chắn như thế? Chúng tôi không tin, chủ nhiệm, chúng ta vẫn nên tự mình tìm kiếm thôi.”
Lưu Hàn Thu ừ một tiếng: “Cũng đúng, muốn tìm một người sống to đùng như thế chỉ bằng một con sâu cỏn con ư, đúng là chuyện chưa từng có.”
Được Lưu Hàn Thu gật đầu, người của 303, ngoại trừ Trường Không, ai nấy đều quỳ rạp xuống đất, tản ra tìm kiếm vết máu. Nhìn kỹ năng của bọn họ tôi liền biết được đám này chưa từng sinh tồn trong rừng bao giờ, bởi vì trên một nền tuyết trắng rộng lớn thế này, không có lý nào lại tìm được một vết máu bé xíu xiu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận