Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 605

Sắc mặt cô Tứ khẽ biến, cuối cùng vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi có thể mở cửa vào tầng thứ tư không?
Vị hoà thượng đứng đầu liếc qua mấy hòa thượng khác, cuối cùng gật đầu: “A Di Đà Phật, nếu là ngài thì cứ đi đi.”
Đây là lần thứ hai người này đề cập đến thân phận của cô Tứ, nếu sự việc dễ dàng giải quyết như thế, vì sao lại phải lăn lộn ở đây suốt một ngày?
Tôi nhìn thoáng qua cô Tứ, thấy sắc mặt anh ấy càng ngày càng kém, chỉ cảm thấy thân phận này chưa chắc đã tốt.
Chỉ thấy mười một vị khổ hạnh tăng tụ tập lại, bọn họ tạo thành một vòng tròn kín, trong miệng lẩm bẩm.
“Grừ”!
Tiếng gầm của con thú dưới cầu truyền đến, sau đó là một quả cầu lông màu trắng vọt lên.
Bùm!
Nó đập mạnh xuống đất, hoá ra là một con chó.
Kích thước của nó rất lớn, gần như lấp đầy cả tầng ba, nhưng dù có lớn hơn nữa nó cũng chỉ là một con chó, một con chó lông trắng.
Tôi nhìn chằm chằm bộ lông màu trắng trên người nó và không thể tin nổi, chẳng lẽ lúc trước thứ mở miệng nói chuyện dưới cầu chính là con chó này?
“Nó sẽ dẫn các vị đến tầng thứ tư, tiểu tăng nhắc nhở các vị, nghiệp hỏa chưa hết, không nên phạm sát giới.” Hoà thượng dẫn đầu chắp tay.
Sau đó bọn họ lui trở lại nơi bọn họ đã xuất hiện.
Tôi tò mò nhìn chằm chằm con chó trắng: “Chúng ta sẽ không ngồi lên nó đâu nhỉ?”
“Trừ phi cậu muốn chết.” Nha Tử không khách khí nói: “Đây chính là thú cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát!”
Cái gì?
Tôi tưởng mình nghe lầm, đột nhiên mở to hai mắt: “Thú cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát chẳng phải là Đế Thính sao?”
“Nó, chính là Đế Thính.” Nha Tử trả lời.
Tôi lắc đầu, vẫn không thể tin được rằng đây là vị Đế Thính đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử và chân kỳ lân trong truyền thuyết, có thể chở Địa Tạng Vương Bồ Tát tiến vào mười tám tầng địa ngục và thuyết giảng Phật pháp cho các quỷ hồn.
Nhưng dù nhìn thế nào thì con vật trước mắt cũng chỉ là một con chó màu trắng, ngoại trừ việc hơi lớn một chút thì cũng không có gì khác biệt cả.
Con chó màu trắng nhìn xuống chúng tôi một cái, quay đầu liền lao xuống, cô Tứ lập tức dẫn đầu đi theo, đám người lão Yên cũng rất nhanh phản ứng lại, chỉ có một mình tôi đứng sững sờ tại chỗ.
“Đừng sững sờ nữa, nguyên thân của Đế Thính vốn chính là con chó trắng lớn mà Địa Tạng nuôi, nhưng mà thật không ngờ tới Đế Thính lại ẩn thân ở phù đồ chín tầng.”
Nha Tử vừa kéo tôi nhảy xuống, vừa lẩm bẩm.
Tốc độ của Đế Thính không nhanh, dường như đang chờ đợi chúng tôi, thân hình to lớn chạy trên dòng sông Vong Xuyên khô cạn, cho đến khi đi tới một cửa thoát nước.
“Đây là...” Lão Yên ghé vào cửa thoát nước dò xét, sau đó nhíu mày: “Nơi này chưa có ai đi qua.”
Chưa có ai đi qua?
Điều này thật kỳ lạ, theo như Nha Tử nói thì đám người lão Hàm đã đi lên tầng thứ tư, nếu không phải đi lên từ nơi này thì còn có lối vào khác sao?
Mà nhìn cửa thoát nước còn kỳ lạ hơn, tay nghề kia căn bản không giống như được xây dựng bởi người xưa.
“Trường An, cậu nhầm rồi! Thời nhà Đường còn hưng thịnh, hệ thống thoát nước ở kinh thành còn phát triển hơn cả thời hiện đại, cho dù mưa lớn ba ngày cũng không tràn ra đường, đây hẳn là do thợ thủ công cao cấp thiết kế.” Nha Tử giải thích.
Trong lúc chúng tôi đang lưỡng lực quanh ống thoát nước bên này thì bên kia Đế Thính đã hắt xì một tiếng thật lớn, xoay người nhanh chóng chạy đi, thân hình khổng lồ biến mất ở cuối tầng thứ ba và tiến vào một con đường mà chúng tôi không thể nhìn thấy.
“Nó thật sự là Đế Thính?”
Tôi vẫn có chút không thể chấp nhận nổi.
Nha Tử ừ một tiếng: “Đúng vậy, Đế Thính vốn là một con chó màu trắng to lớn, đi theo Địa Tạng ở núi Cửu Hoa mấy chục năm và một lòng trung thành. Tuy nhiên, sau này nó đã được Phật giáo thuần hoá.”
“Cô Tứ, ngài không sao chứ?”
Lão Yên cắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa giữa tôi và Nha Tử, quay đầu hỏi cô Tứ.
Lúc này trạng thái của anh ấy quả thật không tốt, từ sau khi lao ra khỏi vòng vây của đám người khổ hạnh tăng, sắc mặt vẫn tái nhợt, tôi cảm giác được toàn thân anh ấy đều có chút bất ổn, nhưng anh ấy lại che giấu rất tốt.
“Không có gì đâu, đi thôi.” Cô Tứ đơn giản trả lời một câu, dẫn đầu đi xuống cửa thoát nước.
Cửa thoát nước không lớn, cũng chỉ có thể đủ cho một người đi qua, anh ấy vừa đi xuống, lão Yên cũng vội vàng đi theo.
Cô Thu ra hiệu cho tôi và Nha Tử đi theo phía sau lão Yên còn cô ấy và Côn Bố thì đi sau cùng.
Trong đường ống thoát nước không có mùi lạ gì, điều này cũng bình thường, dù sao nơi này cũng không có thải ra thứ dơ bẩn gì, điều khiến tôi cảm thấy bất an chính là, trong đường ống thoát nước phảng phất có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi!
Đường đi của ống thoát nước không quá mười mét, sau khi chúng tôi theo giá sắt leo xuống thì đường ống liền rẽ sang bên phải, đoàn người chúng tôi chỉ có thể mông chổng lên cao, chân tay bò sát đất.
Mà chính tại lúc này, cái cảm giác bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm lại xuất hiện...
Nhưng mỗi khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, loại cảm giác này lại biến mất không thấy nữa, phảng phất như thể đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận