Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 348

“Mau nói làm thế nào đi!” Lão Yên vừa dùng lửa hun sâu nhiều chân vừa gào lên nói.
Bởi vì sâu thật sự rất nhiều, cho dù dùng lửa hun thì cũng có không ít sâu đột phá được vòng lửa, bò lên trên người chúng tôi.
Giáo sư Hứa cười nói: “Thật ra những con sâu này không có tính công kích, nhưng mà bởi vì nó thành hình bên trong cơ thể người, lúc vừa mới ra ngoài sẽ chui ra khắp nơi, trước tiên chúng ta rời khỏi chỗ này, đừng chặn đường đi của chúng nó là được.
Vừa nói ông ấy vừa dẫn đầu bước vào trong đám sâu nhiều chân, sau đó trực tiếp đi về phía ngược lại dưới sự nhấn chìm của bọn nó.
Sau khi ông ấy đi mấy bước, những con sâu nhiều chân đó lại chủ động rời khỏi thân thể ông ấy, sau đó tiếp tục gia nhập vào đại quân. Xem ra giáo sư Hứa nói không sai, bọn hó cũng có nơi mình muốn đi. Vì vậy chúng tôi cũng học theo giáo sư Hứa, chịu đựng sự buồn nôn mà đi ra ngoài.
Đợi sau khi chúng tôi rút ra khỏi vòng bao vây của sâu nhiều chân, giáo sư Hứa dạy chúng tôi bắt mấy con sâu nhiều chân nghiền thành vụn sau đó bôi ở trên miệng vết thương, qua khoảng chừng mười phút, vết thương đã không còn ngứa nữa, cũng từ từ phục hồi lại như ban đầu.
“Đây đúng thật là một loại sâu thần kỳ.” Tôi không khỏi cảm thán nói.
Tạo ra vết thương là nó, trị liệu vết thương cũng là nó.
Giáo sư Hứa cười nói: “Quy luật tự nhiên mà thôi, có rất nhiều lúc độc vật và thuốc giải đều sinh ra cùng nhau, chính là đạo lý này.”
Sau khi chúng tôi cảm thán xong, sâu nhiều chân cũng nhao nhao rời khỏi Ảnh cung từ cửa đá, không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Rầm!
Sau khi con sâu nhiều chân cuối cùng rời khỏi cửa đá, hai mươi ba bộ thi thể nữ bị sâu nhiều chân cắn nuốt thành trống rỗng kia đồng loạt đổ xuống vỡ thành bột phấn.
Mà lúc này, phiến đá ở giữa đang được chúng tôi vây quanh từ từ lui về hai bên, một cái quan tài đen kịt một màu từ từ dâng lên.
Chúng tôi vừa rồi còn ung dung lập tức trở nên cảnh giác, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài.
Rầm!
Cuối cùng chiếc quan tài đã hạ trên mặt đất, chúng tôi đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, làm Nha Tử trực tiếp hỏi thế này là thế nào?
“Xem thử không phải là sẽ biết sao?” Thương Thần cầm súng trong tay, đi thẳng tới phía trước chiếc quan tài, dùng tay gõ gõ.
Lão Yên đẩy anh ta ra: “Chỉ bằng cậu mà còn muốn mở quan tài, mau tỉnh lại đi.”
Thương Thần không thèm để bụng tới lời châm chọc của lão Yên, ha một tiếng phản kích lại: “Đợi lát nữa khi dùng tới súng thì đừng có mà cầu xin tôi.”
Làm Lão Yên không khỏi cười gượng.
Giáo sư Hứa cảm thấy có chút kỳ quái: “Các cậu xem quy cách tuẫn táng này, dù thế nào cũng phải là công chúa quý tộc, sao lại chỉ dùng một chiếc quan tài mỏng để đựng chứ?”
“Trong ngôi mộ này chỗ nào cũng lộ ra sự kỳ lạ, quan tài đen này cũng chưa chắc đã đơn giản như bề ngoài của nó, mọi người cẩn thận một chút.” Lão Yên vô cùng cảnh giác với chiếc quan tài đen nhìn qua vẻ ngoài rất xấu xí này.
Đội trưởng Bạch cũng đồng ý gật đầu: “Chuyện xảy ra khác thường nhất định là có vấn đề, cẩn thận một chút sẽ không sai đâu.”
Thương Thần lại cảm thấy không có vấn đề gì lớn cả, nói là bọn họ chết rồi đều sẽ chôn cất sơ sài trong một chiếc quan tài đen thế này thôi, cái quan tài này sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lão Yên trừng anh ta một cái: “Kỹ thuật bắn súng của cậu nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, nhưng sau này nếu không có đầu óc thì cậu đừng nói gì, nếu không lại lộ ra là quê mùa...”
“Lão Yên, anh đừng nói như vậy. Ha ha, nói không chừng cái này chỉ cố ý hù dọa chúng ta thôi, anh xem xem mấy con sâu kia không phải là cũng không làm gì chúng ta sao?” Thương Thần bĩu môi nói.
Lời tuy khó nghe nhưng nói rất có lý, những con sâu nhiều chân kia nhìn thì đáng sợ, nhưng thương thế tạo thành cho bọn họ so với những thứ khác thì quả thật là giống như gãi ngứa vậy, vì vậy lão Yên cũng bị anh ta nói tới có hơi dao động.
Lão Yên ngồi xổm bên đó hút mấy ngụm thuốc, cho tới khi đội trưởng Bạch nhíu mày gọi ông ấy, ông ấy mới đặt đầu thuốc xuống dưới bàn chân đạp tắt, sau đó nói ông ấy đi mở quan tài, bảo mấy người chúng tôi lúc nào cũng phải phòng bị.
“Tôi đi.” Lão Yên vừa đứng lên chưa đi được hai bước thì đã bị đội trưởng Bạch ngăn lại.
Lão Yên không đồng ý, đội trưởng Bạch thản nhiên nói: “Tôi ở trong mắt người đời đã là một người chết rồi, vì vậy tôi đi là phù hợp nhất.”
Vốn thái độ của lão Yên còn không kiên quyết, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của đội trưởng Bạch, ông ấy quả quyết từ chối đề nghị của đội trưởng Bạch: “Thầy, có phải là thầy cảm nhận được gì không?”
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như chiếc quan tài đen này không có gì khác thường, bà ấy hoàn toàn không cần phải thay lão Yên đi mở quan tài.
“Không có gì, chỉ là hơi cảm thấy bất an, có lẽ là cảm giác sai rồi.” Đội trưởng Bạch có hơi do dự, thấy chúng tôi đều nhìn chằm chằm mình, lúc này bà ấy mới cười giải thích: Mấy năm nay tôi ở lại trong mộ nên có chút bệnh về tinh thần, nhìn thấy quan tài cứ cảm thấy có hơi hoảng sợ, vì vậy cảm giác của tôi không chuẩn lắm.
Lão Yên lại nghiêm túc hỏi bà ấy rốt cuộc là chuyện gì?
Thấy dáng vẻ của lão Yên chúng tôi cũng biết được đội trưởng Bạch không nói thật, dù sao có thể ở lại trong ngôi mộ tối tăm không có chút ánh sáng mặt trời lại tràn đầy nguy hiểm như này tận năm năm, sau khi gặp được chúng tôi lại lập tức khôi phục lại được thần trí, dù thế nào cũng không thể là chuyện như bà ấy nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận