Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 578

Tôi thầm kêu không ổn, ôm tia hy vọng cuối cùng, tôi quay đầu lại hỏi anh ta cái gì biến mất, anh ta ấp úng nói: “Chấm đỏ biến mất…”
Chấm đỏ biến mất đồng nghĩa với việc chúng tôi đã mất dấu của Nha Tử, hiện giờ dù có di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể nào đuổi kịp anh ta.
“Không sao, cứ tiếp tục đi thôi.” Tôi phất tay, khẽ thở dài một hơi.
Tôi rất muốn đuổi kịp Nha Tử, đối mặt với anh ta để hỏi cho ra lẽ một số chuyện, nhưng nếu đã không đuổi kịp cũng không cần phải cưỡng cầu, rốt cuộc tôi cũng biết được đích đến của anh ta là ở đâu.
Lưu Hàn Thu tăng tốc đuổi kịp tôi: “Cậu thật sự biết được vị trí của phù đồ chín tầng sao?”
“Hiện tại ngoại trừ việc tin tưởng tôi, các người còn có thể làm gì khác?” Tôi nói mà chẳng buồn quay đầu lại.
Kỳ thật trong lòng tôi cũng không có chút tự tin nào, cuốn Tham Lang quá phức tạp, nghe Lưu Hàn Thu nói xong một câu tôi liền hiểu ra, thế nhưng không biết sự hiểu biết của tôi có đúng hay không, cũng chẳng ai có thể đứng ra bảo đảm được.
Hiển nhiên Lưu Hàn Thu có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tôi không thèm để ý đến ông ta, chạy nhanh hơn theo hướng đã hình dung sẵn trong đầu.
Tục ngữ nói nhìn núi chạy chết ngựa, tôi nhìn theo sao trên trời, đoán chừng đến cả lạc đà còn phải chết.
Nơi tương ứng với các vì sao kia nhìn thì có vẻ rất gần, nhưng trên thực tế để đến được đó lại tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa, có đám người của Lưu Hàn Thu kéo chân, chờ khi chúng tôi đến nơi thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
“Nhiệt độ hình như càng ngày càng thấp…” Dạ Tinh thình lình nói ra một câu.
Tôi xoa mặt, chạy suốt một đêm, mặt tôi đã lạnh đến mức cứng đờ như khúc gỗ, không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, chỉ biết độ ẩm càng ngày càng tăng.
Trường Không tùy ý vơ lấy một nắm trong không khí rồi nói: “Không sai, độ ẩm ở nơi này rất cao, tôi đoán nếu tiếp tục như vậy sẽ ngưng tụ thành giọt nước.”
Chúng tôi nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân khiến độ ẩm tăng cao, bởi vì đi thêm một đoạn nữa, trước mặt chúng tôi đã hiện ra một hồ nước mù mịt sương khói, làn khói nhẹ và hình ảnh phản chiếu của những nhánh cây ở trong nước khiến nơi này thoạt trông như tiên cảnh.
“Kỳ lạ thật, sao nơi này còn chưa đóng băng.” Đồ Tể lẩm bẩm một tiếng, nói tuyết rơi như thế này, nhiệt độ cũng hạ xuống rất thấp rồi, sao mặt hồ vẫn còn sóng nước lóng lánh, chẳng có chút cảm giác nào của mùa đông.
Tôi không có tâm tình nào mà nói chuyện với đám người này, vì vị trí tương ứng với tượng Phật trong đầu tôi chính là hồ nước này.
Nói cách khác, nếu suy đoán của tôi không sai, Nha Tử đáng lẽ đã đến hồ nước này rồi, vậy người đi đâu rồi?
Diện tích của hồ nước này không hề nhỏ, bờ bên kia trải dài vào tận trong rừng sâu, cũng không biết nơi này rộng bao nhiêu, cho dù Nha Tử có tìm kiếm quanh hồ nước này, chúng tôi cũng rất khó đoán ra được đích đến của anh ta chỉ trong chốc lát.
Lưu Hàn Thu đã không còn kiên nhẫn: “Nhóc con, nơi này hình như không có phù đồ chín tầng, cậu đoán mò phải không?”
“Là nơi này.” Giọng nói của Dạ Tinh truyền đến, tôi kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, liền thấy ngón tay của cậu ta chỉ về một nơi.
Tôi lập tức nhìn sang và thấy bên bờ hồ có loáng thoáng một hàng dấu chân.
“Là Nha Tử!” Tôi kích động hô lên một tiếng, vội vàng tiến lại gần, suýt chút nữa cả người tôi đã dí sát mặt đất.
Dấu chân này đi vài vòng quanh hồ, kéo dài chừng 10 mét, từ đây có thể thấy Nha Tử đã rất chú ý không để lại bất kỳ dấu vết nào, tuy nhiên, độ ẩm trong hồ quá cao nên vẫn còn sót lại vài dấu chân rất mờ.
Đang nhìn, ánh mắt tôi chợt cứng đờ: Sau khi dấu chân vòng quanh nơi này một lượt, ấy vậy mà nó lại biến mất bên bờ hồ…
Tôi ấp úng nói: “Anh ấy… Đi xuống rồi ư.”
“Đi xuống, xuống chỗ nào?”
Lưu Hàn Thu tựa hồ không thể hiểu tôi đang nói gì, nên đã lặp lại câu hỏi lần nữa.
Tôi khẽ gật đầu, nói Nha Tử đã đi vào hồ nước.
Sắc mặt Lưu Hàn Thu lập tức trầm xuống:
“Cậu đang đùa tôi đấy à? Cả một cái hồ rộng như thế này, cậu ta đi xuống làm cái gì? Chẳng lẽ phù đồ chín tầng có thể ở dưới đáy hồ được à?”
“Muốn biết thì cứ xuống xem thử là được.”
Tôi cởi áo khoác quân đội ra, quấn quanh ba lô một lớp chống thấm nước, tuy rằng súng và dao găm của tôi đã bị tịch thu, nhưng trong ba lô của tôi vẫn còn rất nhiều thứ tốt.
Lưu Hàn Thu vội giữ chặt tôi lại:
“Cậu đừng hòng lừa gạt tôi, định nhân cơ hội này để chạy trốn sao?”
“Ông không tin tưởng vào chất độc của mình à?”
Tôi cười lạnh một tiếng, hất tay ông ta ra rồi liền nhảy xuống theo nơi Nha Tử đã biến mất.
Tôi không quan tâm đến phù đồ chín tầng gì đó, tôi chỉ muốn xác nhận rằng Nha Tử vẫn an toàn, tuy rằng anh ta có thể đã lên bờ từ hướng khác, nhưng theo lẽ thường thì có khả năng anh ta vẫn còn ở dưới nước.
Bởi vì hồ nước này có diện tích rất lớn, nếu anh ta lên bờ từ hướng khác, rất có thể sẽ vừa lúc bắt gặp chúng tôi, xét cho cùng về mặt tốc độ thì cũng tôi cũng không chậm hơn anh ta bao nhiêu.
Mới vừa xuống nước, tôi đã rùng mình, nước hồ lạnh như băng đã chui qua lỗ chân lông, thấm vào tận trong xương cốt của tôi, như thể muốn đông cứng tôi thành một tảng băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận