Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 481

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, tôi mừng rỡ tiến lên hai bước, nhưng người bước vào không phải Côn Bố mà là cô Tứ.
Quần áo của anh ấy trắng tinh, trông không giống như đã chạy suốt đêm, trái lại còn sung sức hơn đám người đã nghỉ ngơi nửa ngày như chúng tôi.
"Có chuyện gì vậy?" Cô Tứ hỏi.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ muốn tôi nói mình hơi thất vọng khi thấy người bước vào là anh ấy?
Vì vậy, tôi đành phải lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là đêm qua không biết Côn Bố đã ra ngoài khi nào, đến bây giờ vẫn chưa quay lại, chúng tôi sợ anh ta đã xảy ra chuyện gì."
“Ra ngoài?” Cô Tứ khẽ cau mày: “Không đúng, bên ngoài đâu có dấu vết có người ra ngoài.”
“Cái gì!” Lão Yên đột nhiên chạy tới hỏi cô Tứ nói thật à.
Không biết có phải lời nói của lão Yên xúc phạm đến cô Tứ hay không, anh ấy có chút không vui cau mày, sau đó gật đầu: “Theo kinh nghiệm của tôi, không giống như có người đi ra ngoài.”
Sắc mặt lão Yên đột nhiên thay đổi: "Nhưng Côn Bố đã biến mất vào giữa đêm..."
Sắc mặt của cô Tứ cũng hơi thay đổi, hỏi chúng tôi có biết Côn Bố biến mất khi nào không.
Tôi suy nghĩ rồi nói, chắc là cách thời điểm tôi nghe tiếng phật hiệu không lâu, bởi vì trước đó tôi đã tỉnh dậy một lần, lúc đó Côn Bố vẫn còn ở đó, tuy tôi không nhớ là khi nào nhưng chúng tôi chỉ ngủ tổng cộng có nhiêu đó thời gian, phạm vi cũng không lớn lắm.
“Phật hiệu gì?” Cô Tứ hỏi một câu, tôi nhanh chóng lặp lại những gì mình nghe được.
Sắc mặt anh ấy có chút u ám, mặc dù nhìn bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng không biết tại sao tôi lại cảm thấy anh ấy có vẻ hơi nôn nóng.
Lão Yên lo lắng đi vòng quanh, cô Tứ xua tay: "Nếu không đi ra ngoài, vậy cậu ta nhất định còn ở trong miếu thờ này, lão Yến ông đừng có hoảng."
Vẫn còn ở trong miếu thờ này?
Sau khi nghe xong lời cô Tứ nói, đầu tiên tôi nhìn vào miếu thờ.
Miếu thờ này thật ra không lớn, ngoại trừ đại điện thì cũng chỉ có một hậu điện vòng phía sau tượng phật, đại điện chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy được toàn bộ, không có khả năng giấu người được, vậy là phía sau phật đường?
Tôi chợt cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu anh ta ở phía sau phật đường nghe thấy chúng tôi lo lắng như vậy thì sao có thể không đi ra, chỉ cần anh ta phát ra âm thanh là chúng tôi đã có thể nghe thấy rồi.
Nhưng lão Yên lại không kịp nghĩ nhiều như vậy, hai bước gộp thành một chạy tới phật đường, sau đó thất vọng lắc đầu: “Không có.”
Cô Tứ không hề ngạc nhiên với kết quả này, anh ấy đi vòng quanh miếu thờ, ánh mắt không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
"Cô Tứ, chúng ta đã trì hoãn lâu như vậy rồi, vì một người mà trì hoãn như vậy có đáng không?" Lưu Hàn Thu sốt ruột nói: "Chúng ta vốn là đến muộn hơn đám người William kia ..."
Cô Tứ liếc nhìn ông ta, nhẹ giọng nói: “Sau khi tiến vào núi Cửu Hoa, điều chúng ta cần không phải là tốc độ, dọc đường bất cứ chỗ nào cũng có thể ẩn giấu manh mối để tìm ra phù đồ chín tầng. Thế nào, ông gấp như vậy là bởi vì biết được vị trí của phù đồ chín tầng rồi?”
Lưu Hàn Thu bị những lời này làm nghẹn đến không nói nên lời, mấu chốt đối phương lại là cô Tứ, ông ta cũng không dám nói gì nên đành phải ngậm miệng lại.
Thấy không còn ai nói nhảm nữa, cô Tứ tiếp tục đi dạo quanh miếu thờ, chúng tôi biết anh ấy đang tìm kiếm tung tích của Côn Bố nên không dám gây ra tiếng động gì lớn, tất cả đều nín thở nhìn anh ấy!
“Hôm qua cậu ta ngủ ở chỗ nào?” Cô Tứ nhìn xung quanh, cũng không biết có nhìn ra cái gì hay không, chỉ nghiêng đầu hỏi chúng tôi.
Tôi vội vàng chỉ vào vị trí cách tôi không xa, nói hôm qua anh ấy ngủ ở chỗ đó, thật ra anh ấy cũng không ngủ, hôm qua là anh ấy gác đêm, vì vậy chúng tôi mới cho rằng là tự anh ấy đi ra ngoài.
Cô Tứ gật đầu, sau đó nhìn về phía tượng phật: “Một tiếng Phật hiệu A di đà phật, Trường An tỉnh, Côn Bố biến mất, từ lúc nào mà Bồ Tát lòng đầy từ bi cũng biến thành yêu ma rồi?”
Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, trong nhất thời tôi cảm thấy nghi ngờ liệu có phải anh ấy đã nói sai rồi hay không, cái gì mà Bồ Tát rồi cái gì mà yêu ma.
Nhưng động tác ngay sau đó của anh ấy lập tức làm chúng tôi kinh ngạc tới bật ngửa, chỉ thấy tay anh ấy tóm lấy cánh tay của bức tượng Bồ Tát, sau đó nhảy lên trên, đứng ở trên đầu Bồ Tát, dùng chân quẹt quẹt không có chút lòng kính sợ nào.
Nói thật thì, người của 701 đều rất kính sợ thần linh, mặc dù những thần linh này chỉ là truyền thuyết, nhưng linh hồn của họ vẫn cảm nhiễm được người đời.
Ví như Địa Tạng Vương Bồ Tát, cho dù ngài không vào địa ngục, thì ngài cũng sẽ phổ độ chúng sinh, hành động bây giờ của cô Tứ có thể nói là vô cùng bất kính!
Nhưng lão Yên lại không cảm thấy vậy, giống như cô Tứ làm như vậy là một chuyện rất chính đáng.
“Lão Yên, rốt cuộc cô Tứ là người như thế nào vậy?” Tôi không khỏi tò mò hỏi, tôi chỉ biết cô Tứ rất lợi hại, nhưng về việc anh ấy họ gì tên ra sao, rốt cuộc là làm việc gì thì tôi lại chẳng biết gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận