Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 537

“Nghe thấy cái gì?” Nha Tử càng thêm tò mò, sau đó anh ta còn tưởng tôi đang trêu đùa mọi người, còn cười hì hì nói: “Ý cậu là nghe thấy tiếng gió sao?”
“Mọi người thật sự không nghe thấy gì à?” Tôi càng kinh ngạc hơn, nếu chỉ là Nha Tử không nghe thấy thì tôi còn cho rằng anh ta đang cố tình đùa giỡn mình, thế nhưng lúc này mặt mũi ai cũng trở nên mờ mịt, bao gồm cả đám người của 303, nói cách khác, chỉ mình tôi có thể nghe thấy tiếng sáo quỷ dị kia thôi sao?
Vậy đêm qua thì sao?
Có phải cũng chỉ một mình tôi nghe thấy tiếng sáo? Tôi chợt nhớ tới ánh mắt của lão Yên.
Vì sao ông ấy lại phải che giấu giúp tôi, như thể ông ấy biết tôi đã làm vì vậy?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, tôi ngồi xổm xuống như thể không thể chống đỡ được nữa, doạ cho Nha Tử vội giữ chặt tôi lại: “Chỗ này là bên rìa vách đá đấy, cậu không muốn sống nữa à?”
“Nha Tử, anh thử lắng nghe một chút được không.” Giọng nói của tôi không lớn, dường như là đang cầu xin Nha Tử vậy. Nha Tử bị tôi dọa sợ, vội an ủi tôi, nói rằng thính giác của mình vốn không nhạy, bây giờ anh ta sẽ cẩn thận lắng nghe lại.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt và dáng vẻ đang muốn an ủi tôi của Nha Tử, tôi lập tức hiểu ra đúng là chỉ có tôi mới nghe được âm thanh kia.
Tôi không nghĩ là do mình có năng khiếu bẩm sinh hay gì đâu, tôi chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ, vì sao chỉ một mình tôi nghe được âm thanh kia?
“Trường An, rốt cuộc cậu đã nghe được âm thanh gì?” Sắc mặt lão Yên trở nên ngưng trọng.
Tôi mở miệng ra định đáp lại, thế nhưng vừa mới thốt ra được chữ đầu tiên tôi liền dừng lại, sau đó lắc đầu: “Không có gì, có thể là tôi nghe lầm rồi.”
Khi tôi nói ra những lời này, tiếng sao vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi, âm điệu quỷ dị dường như muốn trực tiếp kéo tôi xuống địa ngục, nhưng tôi không thể nói ra, bởi vì tôi nghi ngờ còn có người khác trong nhóm chúng tôi thực sự có thể nghe thấy âm thanh này, tuy nhiên xuất phát từ mục đích nào đó mà đối phương đã cố ý che giấu…
“Ảo giác?” Lão Yên rõ ràng không tin, nhưng tôi lại không nói gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu nói có thể do khoảng thời gian này mình ngủ không ngon, không phải là không có khả năng xuất hiện ảo giác.
Bởi vì tôi không nói, bọn họ cũng không thể chất vấn tôi, đành phải an ủi tôi vài câu rồi mới đi làm việc của mình.
Tôi cứ ngồi bên rìa vách đá như vậy, nghe tiếng sáo quỷ dị kia, tay không tự chủ được mà sờ lên ngực, cây sáo có tên “U Lâm” vẫn còn trong tay tôi, vậy thì tiếng sáo này phát ra từ đâu?
“Lão Yên, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra cách xuống núi đi.” Tôi thúc giục.
Lão Yên lắc đầu: “Không được, thể lực của chúng ta không đủ để chống đỡ cho hành động kế tiếp, chúng ta phải nghỉ ngơi trên đỉnh núi này một ngày.”
Tôi đáp lại, nếu nghỉ trên này một ngày, dấu vết của người nọ mà biến mất thì phải làm sao?
Côn Bố lại trực tiếp bác bỏ câu hỏi của tôi, anh ta nói rằng đã có ảnh cổ ở đây, trừ khi người nọ hoàn toàn tan biến khỏi thế gian, nếu không đối phương sẽ không thể biến mất được.
Tôi có chút ủ rũ, kỳ thật tôi cũng chỉ tạm thời tìm ra được một lý do như vậy thôi, tôi muốn thúc giục lão Yên nhanh chóng xuống núi, bởi vì tôi muốn biết tiếng sáo kia vang lên nhằm mục đích gì?
Thế nhưng, sau khi đã nhìn quanh một lượt, tôi phát hiện lão Yên nói đúng, nếu không nghỉ ngơi đủ mà trèo xuống ngay, đoán chừng chúng tôi còn chưa xuống tới chân núi đã lần lượt mất mạng rồi.
Tôi nằm xuống đất, bất chấp tất cả mà nghĩ: Thôi bỏ đi, quan tâm tới âm thanh kia làm gì, dù sao chỉ cần nó không giết người là được.
Lúc tôi vừa nằm xuống, tiếng sáo đột nhiên thay đổi giai điệu, âm thanh chói tai và gay gắt kéo dài được ước chừng hai giây, sau đó nó đã biến mất.
Trời đã sắp tối, lão Yên và những người khác lại nhóm một đống lửa, cô Thu thậm chí còn nổi hứng đi bắt hai con thỏ hoang về để nướng ăn.
Ngay cả đám người của 303 đang sợ không xuống được núi cũng bị mùi thỏ hoang nướng hấp dẫn, họ tụ tập trước đống lửa gặm nhấm thịt thỏ, chỉ có tôi cảm thấy thứ này nhạt như nước ốc.
Thế là tôi chỉ tuỳ tiện gặm vài miếng rồi nói mình đã no, sau đó ôm túi ngủ tìm một chỗ cạnh đống lửa để nằm ngủ.
Cả đêm qua tôi không ngủ, hôm nay lại phải leo núi cả một ngày, cộng thêm sự lo lắng và sợ hãi, cho dù là thể lực hay tinh thần đều kiệt quệ, dù trong lòng vẫn còn nhiều chuyện giấu kín, nhưng tôi vẫn nằm xuống và thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ của tôi không hề yên bình, vì sau khi tôi chìm vào giấc ngủ, tiếng sáo lại vang lên…
Âm thanh này không chói tai, thậm chí nó còn có tác dụng thôi miên, tuy nhiên không biết tại sao lông tơ trên cả người tôi lại dựng ngược hết cả lên. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, căn bản không thể dậy được nữa, cho nên cứ nửa mê nửa tỉnh mà vượt qua cả một đêm.
Đến khi tôi bị Nha Tử đánh thức, tôi còn hơi mơ màng, hoang mang không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
“Trường An, cậu đã ngủ cả một đêm, sao sắc mặt của cậu còn kém hơn trước thế?” Giọng nói của Nha Tử vang lên, tôi xoa mặt, khẽ lắc đầu và nói mình gặp ác mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận