Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 595

Nhưng tôi cũng không cảm kích anh ta, tôi cũng chẳng ngốc, từ trong lời nói của Trường Không tôi liền nghe ra được manh mối đó là cho dù tôi có biết được thứ bên trong chiếc hộp này là gì, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt!
Lưu Hàn Thu vô cùng tin tưởng Trường Không, cho dù hiện tại Trường Không luôn làm trái ý ông ta, nhưng ông ta cũng không ra vẻ chủ nhiệm, chỉ hy vọng có thể thuyết phục anh ta không nói ra tiếp những lời phía sau nữa.
Nhưng mà Trường Không cứ như bị chiếc hộp này kích thích vậy, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Cậu muốn biết không?”
Thật ra vật này chính là một cái trống da người.”
Trống ư?
Thứ hình vuông, thậm chí trông như có cái lỗ gì đó thực chất lại là một mặt trống sao?
Trường Không rất hài lòng với sự kinh ngạc của tôi, anh ta gõ lên cái hộp này một cái, dưới tay anh ta phát ra một âm thanh nghèn nghẹt, quả nhiên là âm thanh hào hùng của tiếng trống.
Chiếc trống này tuy nhỏ nhưng âm thanh phát ra rõ ràng cũng không thua kém những chiếc trống lớn khác.
“Truyền thuyết kể rằng mẹ của Địa Tạng Vương thích ăn trứng cá, trên thực tế thì dù thích ăn trứng cá là phạm tội sát sinh nhưng cũng không đến mức bị đọa vào địa ngục.
Nguyên nhân thực sự là do bà ta yêu mến một người hầu bên người, mà người hầu này lại có một loại sở thích đặc biệt.”
Ánh mắt Trường Không sáng lên, như thể nhân vật lịch sử mà anh ta nhắc đến đang đứng trước mặt.
Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi: "Không cần tôi nói, chắc hẳn cậu cũng đoán được cái gọi là sở thích đặc biệt đó là gì rồi chứ?”
“Cô người hầu này thích trống mặt người đúng không?” Tôi hỏi.
“Ha ha, còn hơn thế nữa! Cô ta chỉ thích thì thôi đi, Vương quốc Silla thời đó chỗ nào chẳng có người chết do chiến tranh loạn lạc, ỷ vào mình được ưu ái tùy tiện kéo xuống một tấm da người chế tạo thành một mặt trống thì cũng không có vấn đề gì.”
Trường Không chậc chậc hai tiếng, giống như đang cười nhạo tôi còn quá trẻ: “Người này là thích những chiếc trống mặt người làm từ da lưng của các cô trinh nữ.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Trường Không tiếp tục nói: “Bởi vì thanh âm kia nghe tràn đầy sức sống.
Tôi không khỏi rùng mình một cái, những cô gái còn đang độ tuổi thanh xuân cũng chỉ vì một sở thích biến thái mà phải mất mạng sao?
“Cô người hầu này đã dựa vào việc bản thân được yêu mến mà thu thập một nhóm các cô gái như vậy trong nhân gian, làn da của họ mềm mại đến mức gần như có thể vắt ra nước, các cô ấy còn tưởng là mình được quý nhân nhìn trúng, nhưng không biết tai họa đang chờ.
Tất nhiên, họ không biến mất cùng nhau, người hầu nữ thích sự mới mẻ, sau khi chế tạo thành công một mặt trống phải chơi đùa mấy tháng mới chán bỏ, đến lúc đó mới lại tiếp tục chế tạo những chiếc còn lại.”
Trường Không không phóng đại như Đồ Tể, nhưng chỉ với mấy câu nói ngắn ngủi này lại làm cho tôi dựng lông tơ khắp người.
Mạng sống con người cứ như thế bị chà đạp.
Tôi khô khốc cất giọng nói: “Cho nên “Yêu nữ” là ám chỉ cô ta sao?”
“Đúng vậy, yêu nữ này đương nhiên phạm vào nghiệp sát sinh, sau khi chết sẽ bị ném vào mười tám tầng địa ngục, nhưng mẹ của Địa Tạng Vương lại yêu mến một người như vậy đương nhiên cũng không thể thoát tội, bởi vậy sau khi chết cũng theo xuống địa ngục, một điều buồn cười đó là Địa Tạng Vương đã cứu mẹ mình ra.”
Giọng điệu Trường Không đầy vẻ khinh thường: “ Một câu 'Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục' đã khiến cho hình tượng của Địa Tạng Vương Bồ Tát trong nháy mắt trở nên cao lớn, nhưng ai biết được ngài ấy đã làm ra một việc thiên vị như thế này?”
Tôi nghe vào tai nhưng lại không tin, việc bỏ trống mặt người của yêu nữ vào phòng sám hối rõ ràng một là để trấn áp, hai là để buộc cô ta phải sám hối.
Sau đó tôi liền hỏi Trường Không, rốt cuộc 303 và 701 đang tìm kiếm cái gì?
“Đương nhiên là phương pháp chế tạo trống mặt người.” Trường Không cười híp mắt nói.
“Cậu không phải không biết thứ này có tác dụng mê hoặc lòng người chứ? Mang theo bên mình chính là một vũ khí tuyệt vời.”
Tùng! Anh ta vỗ nhẹ một cái.
Tiếng trống đột nhiên chui vào lỗ tai, tôi chỉ cảm giác màng nhĩ bị chấn đến phát đau, đầu cũng choáng váng ngay lập tức.
Sau khi vất vả lắm tôi mới ổn định lại tinh thần liền thấy Trường Không như cười như không nhìn tôi, ánh mắt kia như thể đang nói cho tôi biết: “Nhìn xem, nếu chúng ta là kẻ thù đang đánh nhau, chỉ một khoảnh khắc này cũng đủ để lấy đi mấy cái mạng của cậu rồi.”
“Cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.” Tôi đứng dậy, phủi bụi trên mông: “Tôi không có hứng thú biết cái này, điều tôi muốn biết hơn chính là chúng ta làm sao lên được tầng tiếp theo, anh đã có được trống mặt người, bây giờ có tâm tình tìm xem cơ quan ở nơi nào được không?”
Tôi đi vào phòng sám hối, ngẫm nghĩ thì nhận ra nơi đó chẳng có gì ngoài chiếc trống mặt người này cả.
Tôi không có hứng thú với trống mặt người, mặc dù tôi không biết cách chế tạo trống, nhưng trong sách lại thấy có ghi chép là tiếng trống có thể mê hoặc lòng người.
Mê hoặc lòng người ở đây không phải da người mà là tiếng nhạc, dùng thủ pháp kỳ dị đàn tấu lên tiếng nhạc mới có thể mê hoặc lòng người thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận