Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 511

Ví dụ như: tôi biết bạn đang nghĩ gì, cứ nói cho tôi nghe, tôi sẽ giúp bạn, … Tôi nghe những lời này mà da gà da vịt khắp người đều nổi lên…
Chẳng biết đã qua bao lâu, Dạ Tinh mới chậm rãi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, bộ dáng yếu ớt. Tuy nhiên, anh ta vẫn luôn bị bệnh, cho nên dáng vẻ yếu đuối này chẳng đáng để người ta quan tâm.
Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng đặt bộ xương xuống, giọng điệu cũng vì thế mà nhẹ nhàng theo: “Có thể tôi đã nhầm, những bộ xương trong mộ tập thể này không phải để báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà là để tưởng nhớ ngài.”
Chúng tôi chẳng có ai lên tiếng, bởi vì hiển nhiên phía sau anh ta vẫn còn lời chưa nói hết.
Quả nhiên, anh ta cũng chẳng buồn nhìn phản ứng của chúng tôi, mà tiếp tục nói: “Bởi vì người này mang theo tâm trạng thanh thản mà từ giã cõi đời, không có bất cứ oán niệm nào. Nếu một thi thể như vậy thật sự có thể có tác dụng gì, cũng chỉ có thể là tưởng nhớ mà thôi.”
“Anh nói oán hận chính là oán hận, nói tưởng nhớ chính là tưởng nhớ, chẳng lẽ những người này là do anh giết à?” Nha Tử hiển nhiên không thể tiếng tục ngồi nghe mấy lời giả thần giả thánh của Dạ Tinh nữa, anh ta không kiên nhẫn mà ngắt lời.
Dạ Tinh còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của lão Yên đã đột nhiên trầm xuống: “Nha Tử!”
Nha Tử bị lão Yên quát thì sửng sốt, rồi anh ta bất mãn lẩm bẩm: “Lão Yên, đừng nói ông thấy anh ta đẹp trai hơn tôi, cho nên thiên vị anh ta đấy chứ, ông chưa mắng tôi bao giờ cả.”
Lão Yên bị biểu cảm ai oán như oán phụ này của anh ta làm cho nghẹn họng, mất một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Thằng nhóc con không nên thân này, cả ngày nghĩ vớ vẩn gì thế, đã không hiểu thì im lặng mà nghe đi.”
Nghe vậy, tôi nhìn lão Yên với ánh mắt dò xét, trong lòng tự hỏi ông ấy làm sao vậy, tại sao lại làm mất mặt mũi của Nha Tử trước đám người của 303 như thế?
Lão Yên mà tôi quen biết là một người nổi tiếng bênh vực người mình, ở một mức độ nào đó, ông ấy sẽ chẳng cần phân rõ phải trái đúng sai, chỉ biết giúp đỡ những người thân quen, chẳng lẽ thứ mà Dạ Tinh nắm giữ lại có thể khiến ông ấy không thèm bao che cho người của mình nữa ư?
Nha Tử mang vẻ mặt không vui trốn sang một bên, anh ta lẩm bẩm mấy câu không ai nghe rõ được, nhưng trông dáng vẻ kia rõ ràng đã bị tổn thương.
Tôi đành phải đi qua vỗ nhẹ vào vai anh ta, nhỏ giọng nói lão Yên nhất định phải có lý do mới làm như vậy, nhưng Nha Tử chẳng thèm tin, nói trước đây, cho dù có gặp phải chuyện gì lão Yên cũng chưa bao giờ có thái độ như vậy với mình.
Tôi đành phải miễn cưỡng an ủi anh ta vài câu, thực ra đến tôi còn chẳng thấy thuyết phục chút nào, làm sao có thể thuyết phục của Nha Tử đây?
Trong lúc nhóm chúng tôi còn đang giận dỗi nhau, Dạ Tinh đột nhiên mở miệng: “Nếu là vì tưởng nhớ, thì tại sao lại dùng thủ đoạn máu me như thế này?”
Lời nói của anh ta đã kết luận rõ ràng mục đích của ngôi mộ tập thể này, trong lòng tôi lại có một ngọn lửa giận bốc lên, nhưng không biết vì sao lại không thể bộc phát ra ngoài, mà chỉ có thể nghẹn lại trong lòng khiến tôi khó chịu.
Sau đó tôi mới nhận ra một điều, đó là vì trong lòng tôi luôn đặt 303 vào thế thù địch, sở dĩ tôi thù địch với họ là vì lão Yên, nhưng bây giờ ông ấy lại có vẻ đồng tình với Dạ Tinh, đương nhiên sẽ khiến chúng tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sau khi hiểu ra, tôi liền bình thường trở lại, con người của lão Yên ngoại trừ bênh vực người mình thì còn rất yêu người tài, tuổi tác của Dạ Tinh không lớn, mối hận hơn mười năm cũng không liên quan gì đến anh ta, cho nên dù căm ghét đến đâu cũng không nể đổ lên người anh ta.
Nhưng việc mà 303 đã làm với 701 trong mấy năm gần đây vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được, cho nên lão Yên mới không tùy tiện đổ lỗi lên đầu người khác.
“Nha Tử, chúng ta cứ lắng nghe một chút đi.” Tôi nói nhỏ.
Nha Tử kinh ngạc liếc nhìn tôi, nhưng anh ta cũng không phải tên ngốc, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nếu Dạ Tinh thực sự có bản lĩnh như thế, đối với chúng tôi mà nói chỉ có lợi chứ không hại.
Lão Yên nói tiếp: “Phật giáo chú trọng không sát sinh, cho nên đằng sau ngôi mộ tập thể này nhất định có một câu chuyện xưa chưa ai biết đến.”
“Chuyện xưa ư?” Dạ Tinh ngẩng đầu, thần sắc có chút mơ hồ, hồi lâu mới lắc đầu: “Chỉ sợ không có người biết được câu chuyện ấy, không, có lẽ cái người giả dạng thi thể kia biết được, chúng ta vẫn nên đuổi theo người kia đi.”
Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể chỉ ra không đúng ở chỗ nào, chỉ cảm thấy chúng tôi cứ đánh bậy đánh bạ như thế, như thể chúng tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã vội vã đuổi theo để điều tra mọi việc.
Lão Yên bất ngờ gật đầu, nói rằng muốn biết sự thật về ngôi mộ tập thể này chỉ còn cách đuổi theo người kia, nên ông ấy cũng không có ý kiến ​​phản đối.
Cứ vật lộn như vậy một hồi cũng đã tới giữa trưa, nên chúng tôi không cần nghỉ ngơi mà cứ đi theo tuyến đường ảnh cổ đã dò ra.
Chỉ là chúng tôi mới vừa chuẩn bị khởi hành, tuyết bắt đầu rơi và chỉ trong thời gian ngắn hạt tuyết đã to bằng lông ngỗng, điều này làm cho lộ trình của chúng tôi càng gian nan hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận