Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 91: Bị Nhìn Thấu

Mà tôi cũng tranh thủ lúc này ném cái thứ trông giống như phân và nước tiểu đó vào trong túi của ông ta, đồng thời giả vờ tức giận nhìn về phía ông ta.
Trong bốn người chúng tôi, chỉ có tôi là người thích hợp để làm ra loại chuyện này, dù sao tuổi của tôi còn nhỏ nên làm việc này cũng không cảm thấy mất mặt.
Dư Thành Trạch không nói gì, chỉ giúp tôi đỡ lão Yên đi vào, sau đó ở một bên nhắm mắt ngủ.
Tôi cũng không giả vờ nữa, chỉ khịa ông ta một câu rồi đi giúp Rắn Độc xử lý vết thương cho Manh Hiệp.
Vết thương ở trên bụng của Manh Hiệp đã nứt ra, cũng may trước đó đã hồi phục tốt nên lúc xử lý lại cũng khá dễ, nhưng Rắn Độc có chút không vui nói: “Lần sau có gặp loại chuyện này thì nhớ đứng ở phía sau, như vậy sẽ đỡ lãng phí thuốc."
"Cám ơn!" Manh Hiệp cũng biết Rắn Độc nói như vậy là vì muốn tốt cho anh ta, cho nên cũng không giải thích nhiều, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì chạy sang một bên đi ngủ.
Khi làm xong hết tất cả những việc này thì trời cũng đã rạng sáng, mà tôi cũng không dám ngủ tiếp vì sợ con nhện đó lại đến lần nữa, dù sao tôi cũng không chắc cái thứ trông giống như phân và nước tiểu kia đã dẫn nó ra.
Sáng sớm hôm sau, ngay tại lúc chúng tôi vừa định thu dọn đồ đạc thì Dư Thành Trạch đã ngăn chúng tôi lại: "Ở lại đây thêm vài ngày nữa đi, tôi nghĩ cổ quốc cũng ở gần đây thôi, để tôi xác nhận địa điểm trước đã!”
Lão Yên không có ý kiến, chỉ gật nhẹ đầu, tôi thấy không cần phải đi nữa thì lập tức quấn mình vào trong túi ngủ để ngủ tiếp, dù sao cả đêm không ngủ, thực sự buồn ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, Dư Thành Trạch cũng không có ở trong lều, lão Yên nói ông ta đã đi ra ngoài, dựa theo ý của ông ta là do ông ta cảm thấy khu vực này rất quen thuộc nên ông ta muốn đi tìm cửa vào của cổ quốc.
“Sao mọi người không đi theo ông ta?” Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên nói hiện tại không phải là lúc thích hợp để đi theo, cộng thêm việc ông ấy nghi ngờ Dư Thành Trạch cũng không phải là đang đi tìm cửa vào.
Tôi hỏi ông ấy sao lại chắc chắn như vậy, lỡ như Dư Thành Trạch thật sự tìm được lối vào và bỏ chúng ta lại thì sao?
"Chờ một chút đi, tôi cảm thấy ông ta còn có việc phải làm."
Lão Yên trầm ngâm hồi lâu: "Chờ đến tối hôm nay là tôi đã có thể xác định được. Được rồi, có thể nghỉ ngơi đều nghỉ ngơi đi. Con nhện quỷ đó vẫn đang đợi chúng ta đó."
Ông ấy đã nói như vậy, cho dù tôi có gấp gáp thì cũng vô ích, hơn nữa sau khi tôi ngủ say thì Dư Thành Trạch đã đi ra ngoài, cho dù bây giờ có đi tìm thì cũng không tìm thấy.
Tôi ngủ cho tới trưa, buổi chiều cảm thấy tràn đầy năng lượng, cho nên tôi đã để bọn họ đi nghỉ ngơi, còn tôi thì trông coi lều trại.
Manh Hiệp và Rắn Độc đều rúc vào một mà bên ngủ, duy chỉ có lão Yên vẫn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng thấy ông ấy cầm lấy bản đồ và đang nghiên cứu, nhưng tấm bản đồ lớn như vậy, cũng không biết ông ấy nghiên cứu đi nghiên cứu lại thì có được gì không?
"Trường An, sau khi tiến vào cổ quốc thì cậu phải đi theo phía sau tôi đấy."
Ông ấy đột nhiên mở miệng nói một câu, khiến cho tôi cảm thấy có chút băn khoăn, sau đó tôi hỏi ông ấy có phải đã tìm được lối vào của cổ quốc rồi không?
“Nào có dễ dàng như vậy, nhưng Dư Thành Trạch nhất định biết.” Ông ấy thổi ra một vòng khói: “Chúng ta chỉ cần đi theo ông ta là được.”
Nói xong câu này, ông ấy đã nhét bản đồ vào trong ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ để lại tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Quả nhiên đúng như lão Yên suy đoán, buổi chiều Dư Thành Trạch trở về, nhưng bộ dạng của ông ta có chút chật vật, thân thể lấm lem bùn đất, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
“Ông đi làm cái gì vậy?” Tôi không khỏi tò mò hỏi.
Dư Thành Trạch liếc mắt nhìn tôi: “Tất nhiên là đi tìm lối vào cổ quốc rồi.”
“Vậy ông đã tìm được chưa?” Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nhưng ông ta lại lắc đầu, đồng thời có chút ủ rũ, sau đó rúc vào một góc bắt đầu xử lý vết bẩn ở trên người.
Tôi cảm thấy nghi hoặc, có cảm giác ông ta trông không có vẻ như đang tìm đồ, thay vào đó là giống như đã đánh một trận với thứ gì đó.
Sau khi đám người lão Yên tỉnh lại, tôi đã kể cho bọn họ nghe những gì mình phát hiện ra, lão Yên liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch thật sâu, cuối cùng mỉm cười rồi nhỏ giọng nói: “Cách phán đoán của tôi càng ngày càng gần, tối nay nhớ cảnh giác!”
Sau khi được lão Yên dặn dò, ban đêm chúng tôi cũng không dám ngủ. Khi màn đêm chậm rãi buông xuống, tôi có chút hồi hộp chờ đợi, sợ nhóm của tôi đã phán đoán sai hoặc con nhện kia còn có những cách khác để mê hoặc tôi.
"Bíp bíp..."
Khi tiếng còi vang lên, tôi chợt giật mình, sau đó vội vàng nhìn về phía lão Yên, ông ấy gật nhẹ đầu với tôi, lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm, xem ra bọn họ đều nghe được.
Cũng may lần này tôi không có bị mê hoặc, nhưng Dư Thành Trạch đang ngủ ở trong góc lại đột nhiên đứng dậy rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Chúng tôi cũng đi theo ra ngoài và thấy ông ta đang chạy theo hướng mà chúng tôi đã đi vào đêm qua.
“Nhìn kìa, quả nhiên là con nhện đó!” Tôi nhỏ giọng nói, rồi chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp: “Sao con nhện này trông như bị thương vậy?”
Có thứ gì đó thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi lại không thể nhớ nổi. Đúng lúc này, lão Yên đột nhiên hoảng sợ hét lên, mà lúc này tôi mới nhận ra con nhện kia đang liều mạng lao về phía mình.
Tôi vội vàng bỏ chạy, khóe mắt tôi thấy Dư Thành Trạch đang mỉm cười nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra có lẽ ông ta đã nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận