Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 392

Nhưng đội trưởng Bạch lại cười khổ lắc đầu: “Năm đó bọn họ còn dám ra tay với thầy, bây giờ sao lại không dám giả tạo một tội danh cho con chứ?”
Lão Yên bật cười một tiếng, nói bây giờ không giống với ngày xưa.
Mặc dù ông ấy không biết 303 đã ra tay với đội trưởng Bạch, nhưng bởi vì khi ông ấy tiếp nhận 701, 303 đã từng ngáng chân, vì vậy những năm này ông ấy vẫn luôn thu thập tư liệu của đối phương, đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì vậy nếu bọn họ muốn hoàn toàn xử hết chúng tôi thì cũng là chuyện không hề dễ dàng.
“Khoảng thời gian này 303 đang xử lý một ngôi mộ Vương phi ở Sơn Tây, các thành viên quan trọng đều đã bị phân tán ra ngoài, theo lý mà nói thì không có ai theo dõi chỗ chúng ta mới đúng.”
Giáo sư Hứa nghi ngờ liệu có phải đội trưởng Bạch đã cảm giác sai rồi không: “Hơn nữa với thủ đoạn của 303 thì lão Yên không đến mức không nhìn ra được, dù sao mấy năm nay đã đấu trong tối ngoài sáng rất nhiều lần rồi.”
Đội trưởng Bạch lại lắc đầu: “Năm đó tôi cũng không coi trọng đám người 303 đấy, nhưng cuối cùng lại lật thuyền trong mương, người làm tôi hơn mười năm qua người không ra người quỷ không ra quỷ chính là bọn họ!
Những thứ các cậu tìm hiểu mấy năm nay chưa chắc đã là toàn bộ thực lực của bọn họ, nếu không từ lâu đã nhận ra được chuyện năm đó là do bọn họ một tay sắp đặt rồi.”
“Đúng vậy.” Lão Yên lại gật đầu: “Nhưng mà, rốt cuộc tại sao thầy lại cảm thấy bọn họ tới rồi? Lời Trường An mới nói có chỗ nào không đúng sao?”
“Thầy cũng không xác định, chẳng qua…” Dường như đội trưởng Bạch vẫn có chút khó mà mở miệng, một lúc lâu sau bà ấy mới nói: “Con cũng nói đó, năm đó những người mới kia trăm miệng một lời, nói là thầy trộm ngọc tỉ đi không phải sao?”
“Nhưng lần đó không phải là vì có người mới phản bội sao?” Tôi kinh ngạc nói.
Ánh mắt đội trưởng Bạch xa xăm, dường như là đang nhớ lại chuyện năm đó, qua khoảng chừng mười giây ánh mắt của bà ấy mới tập trung lại một lần nữa, rồi đưa ánh mắt về phía tôi nói: “Trường An, lấy lý lịch của cậu thì ở 701 cũng tính là người mới, hiểu không?”
Tôi lập tức hiểu được ý của bà ấy, cái gọi là người mới ở 701 không giống như những lính mới trong quân đội, không hiểu cái gì cả, phần lớn bọn họ đều tinh thông một vài kỹ năng nào đó mới có thể được đặc tuyển vào 701.
Nhớ khi xưa tôi ở trong quân đội cũng được tính là một người xuất sắc, nhưng tới 701 rồi mới phát hiện mình chẳng là cái gì cả.
“Người mới” như vậy thật sự không nên dễ dàng bị một người phản bội làm dao động, trăm miệng một lời đi vu tội cho đội trưởng của mình được.
“Thầy đang nghi ngờ năm đó bọn họ cũng trúng thủ đoạn như hôm nay của chúng ta?” Tôi lập tức phản ứng lại.
Đội trưởng Bạch chỉ Nha Tử và giáo sư Hứa: “Cậu nghĩ xem, nếu như không phải bởi vì cậu diệt trừ bông hoa ăn thịt rồi bị thương, cơ duyên xảo hợp cứu được chúng ta ra từ trong ảo giác thì hai người bọn họ sẽ như thế nào?”
Tôi tiếp tục suy nghĩ theo ý của đội trưởng Bạch, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ giọt từ trên trán: Nếu như bọn họ cứ vậy mà đi ra ngoài, rất có khả năng bọn họ sẽ cho rằng vừa rồi đã phản bội lẫn nhau, kết quả thì không cần nói cũng biết, thêm cả việc quả thật cánh tay của giáo sư Hứa đã bị Nha Tử bẻ gãy.
Nói như vậy năm đó có khả năng nhóm người mới kia đã nhìn thấy cái gì đó, sau đó mới tập thể vu oan đội trưởng Bạch lấy quốc bảo chạy chốn dưới tình huống có một người phản bội như vậy.
“Đội trưởng Bạch, vậy bọn họ… bây giờ bọn họ đang ở quanh đây à?” Nha Tử liếc nhìn xung quanh, dáng vẻ lạnh lùng đó như chỉ mong sao giây tiếp theo có thể tóm được đám người 303 ra từ trong tường.
Ngoài ý muốn chính là đội trưởng Bạch lại phủ nhận: “Không nhất định, năm đó bọn họ cũng không hề ở trong cổ mộ, mà là canh giữ ở bên ngoài.”
Nói xong, bà ấy lại lo lắng nhìn chúng tôi một cái, dáng vẻ đó rõ ràng là đang lo lần này 303 lại giở mánh khóe cũ.
Lão Yên hừ một tiếng: “Thầy, thầy yên tâm, năm đó là do không có phòng bị, con cũng không phải là đám ngốc đó! Lần này nếu như bọn họ dám canh ở bên ngoài cổ mộ, con sẽ chặt một cánh tay của bọn họ trước.”
Nghe ông ấy nói vậy đội trưởng Bạch cũng yên tâm hơn một chút, nhưng lão Yên lại vẫn không bỏ qua: “Thầy, những người mới đó là lời ngụy trang của thầy đúng không? Chỉ có như vậy thầy sẽ không sợ thành thế này được, rốt cuộc khoảng thời gian này thầy đã gặp phải chuyện gì?”
Đội trưởng Bạch lại lần nữa rơi vào yên lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra trong thời gian đó thầy đã bị bọn họ bắt được một lần.”
Gương mặt của lão Yên lập tức trở nên căng thẳng, cứng nhắc hỏi ra một câu sau đó thì sao?
“Sau đó…” Dáng vẻ của đội trưởng Bạch giống như là nhớ không ra, một lúc lâu sau bà ấy mới nói: “Thật ra thầy nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ khoảng thời gian đó trong đầu toàn là những hình ảnh có thể làm người ta phát điên!
Khi thầy chạy thoát cũng chỉ còn chừa lại một hơi thở, nếu như không phải gặp may, khi đó hình như 303 gặp phải biến cố nghiêm trọng nào đó, sợ là mạng của thầy đã không còn rồi.”
“Là bảy năm trước?” Lão Yên hỏi.
Đội trưởng Bạch nói mình không nhớ rõ, nhưng chắc cũng vào khoảng đó, bởi vì một hai năm sau đó bà ấy đã bị nhốt ở trong mộ nước Tăng.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Năm đó là lúc 303 suýt bị diệt, sớm biết là bọn họ làm, khi đó con nên cho thêm một mồi lửa vào.”
Đội trưởng Bạch kinh ngạc nói: “Con đã làm cái gì?”
“À, con thả một con cương thi vào tổng bộ của bọn họ.” Lão Yên nhẹ nhàng nói, nhưng chúng tôi nghe xong mà hết hồn hết vía, đối với chúng tôi mà nói, cương thi bình thường cũng không là gì cả, nhưng với những người đó thì lại không như vậy, một con cương thi đã đủ làm bọn họ gà bay chó sủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận