Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 572

“Điều kiện là gì?” Tôi hỏi.
Lưu Hàn Thu vừa lòng gật đầu: “Khá đấy, cũng có ngộ tính, điều kiện này nói khó thì rất khó, nhưng nói dễ cũng thực dễ, tôi cần cậu tiến vào căn phòng bí mật của 701, tìm giúp tôi một thứ.”
Tôi châm chọc nói: “Tìm gì chứ rõ ràng là trộm.”
“Nói thế nào cũng được, không cần để ý tới tiểu tiết này, chỉ cần cậu lấy được thứ tôi muốn, tôi sẽ nói cho cậu biết “Tinh Quan Yếu Quyết” thực sự lợi hại đến mức nào!” Lưu Hàn Thu nghiêm túc nói.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi ông ta muốn thứ gì?
Lưu Hàn Thu đáp: “Vật này rất dễ nhận biết, nó là một miếng huyết ngọc nhìn bán nguyệt.”
“Huyết ngọc? Ông muốn thứ này làm gì?” Tôi hoài nghi dò hỏi.
Lưu Hàn Thu bảo tôi không cần hỏi nhiều, chỉ hỏi lại tôi có muốn hợp tác hay không.
Tôi nhìn thoáng qua con dao găm vẫn còn đặt trên cổ mình, cười khổ: “Tôi còn có lựa chọn nào khác sao?”
“Thông minh đấy.” Lưu Hàn Thu vỗ tay: “Bây giờ cậu nuốt thứ này vào bụng đi.”
Theo sau động tác của ông ta, Dạ Tinh bước lên phía trước, trong tay cậu ta là một viên thuốc màu đen tỏa ra mùi tanh tanh, vừa ngửi mùi đã biết không phải thứ gì tốt lành.
Lưu Hàn Thu thấy tôi chần chừ, liền kích tướng: “Không phải mỗi người trong 701 đều không màng tới chuyện sống chết sao? Sao bây giờ chỉ có một viên thuốc mà đã khiến cậu lộ nguyên hình thế?”
Kỳ thật thứ khiến tôi chần chừ vốn không phải vì tôi sắp phải uống thuốc độc, mà vì tôi chợt nhớ tới một sự kiện khác… trước đó lão Yên đã nuốt mẫu cổ vào bụng.
Tôi biết lúc đó mình bị thương nặng đến thế nào, nếu không có lão Yên, tôi không thể nào sống được tới bây giờ, một người dám đem sinh mạng của mình gắn với sinh mạng của tôi, sao tôi lại để ma quỷ mê hoặc tâm trí mà nghi ngờ ông ấy chứ?
Ngay và khoảnh khắc này, tôi đột nhiên hiểu ra một điều, cho dù lão Yên và cô Tứ có sắp xếp kế hoạch như thế nào đi chăng nữa thì nhất định là vì Kim Địa Tạng, cho dù họ có muốn mạng của tôi thì đã sao?
Bởi vì mạng của tôi chẳng khác nào mạng của lão Yên.
Vào lúc này, tôi chợt nhận ra rằng dù lão Yên có làm gì đi chăng nữa, kỳ thật ông ấy đều đang bảo vệ tôi…
“Sao thế, không dám uống thật à?” Lưu Hán Thu nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.
Tôi vơ lấy viên thuốc trong tay Dạ Tinh, trực tiếp nhét vào trong miệng: “Được rồi, bây giờ đã được chưa?”
“Cũng được, còn có chút can đảm.” Lưu Hàn Thu vừa lòng gật đầu, phất tay ra hiệu cho Đồ Tể lấy con dao ra, rồi ông ta nói với tôi, loại độc này trong vòng một năm phải uống vào thuốc giải, nếu không tôi sẽ bị chảy máu thất khiếu tới chết, hơn nữa, đêm nào nó cũng phát tác, trừ khi là có được thuốc giải tạm thời.”
Tôi lạnh lùng nghe ông ta giải thích, sắc mặt chẳng có chút biến hóa nào.
Lưu Hàn Thu kinh ngạc hỏi: “Cậu thật sự không sợ à?”
“Tôi sợ cái gì?” Tôi lau miệng: “Nếu ông muốn tôi làm việc cẩn thận thì tốt nhất ông nên để tôi thoải mái một chút, nếu không tôi cũng chẳng ngây ngốc mà nghe theo sự sắp xếp của ông đâu. Nếu ông đã từng điều tra thân thế của tôi, ông cũng nên biết, tôi đã sớm chẳng màng tới chuyện sống chết rồi.”
Lưu Hàn Thu cười ha ha, vỗ vỗ vai tôi: “Nhóc con, tôi rất thích tính cách của cậu! Dạ Tinh, đưa cho cậu ta thuốc giải hàng ngày đi.”
Dạ Tinh không nói nhiều, lập tức đưa một bình sứ ra, Lưu Hàn Thu nói tiếp: “Trong này có tổng công 30 viên thuốc giải, mỗi ngày khi độc phát tác thì cậu uống một viên là được, đương nhiên, nếu sau một tháng không có thuốc giải, đau đớn sẽ tăng lên gấp đội, thời gian phát tác cũng rút ngắn lại.”
Tôi nhận lấy bình sứ, chẳng nhìn lấy một lần đã cất vào trong ngực: “Bây giờ tôi có thể đi chưa?”
“Đi? Chẳng lẽ cậu đã tìm được phù đồ chín tầng rồi sao?” Đáp lại lời tôi chính là Trường Không.
Tôi lắc đầu: “Tôi đã bị lão Yên đá ra khỏi nhóm, còn tìm kiểu gì.”
Lưu Hàn Thu lộ ra nụ cười thần bí: “Cậu không muốn tìm, nhưng chúng tôi muốn, chỉ cần lấy được Kim Địa Tạng về, địa vị của 303 sau này sẽ lên như thuyền gặp nước. Vất vả lắm mới tới được đây, đâu thể đi một chuyến không công được.”
“Không công?” Tôi liếc xéo ông ta: “Không chịu không công thì các người còn muốn thế nào, chẳng lẽ các người biết phù đồ chín tầng ở đâu sao?”
Lưu Hàn Thu đáp: “Chúng tôi không biết vị trí của phù đồ chín tầng, nhưng chúng tôi biết được vị trí của thằng mù kia.”
Nha Tử?
Vì sao đám người này biết được vị trí của Nha Tử?
Tôi nhíu mày, phải biết rằng sau khi Nha Tử chạy theo lộ trình của bang Thiểm Tây, ngay cả những người quen thân như chúng tôi còn chẳng biết được anh ta đi hướng nào, vì sao Lưu Hàn Thu lại biết.
“Máy theo dõi.” Trường Không bình tĩnh nói.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, không nghĩ ra được Nha Tử bị đám người này gài máy theo dõi lên người từ khi nào.
Trường Không chỉ chỉ vào Dạ Tinh, tôi lập tức hiểu ra, Nha tử từng cõng Dạ Tinh, nhưng khi đó không phải Dạ Tinh đang sốt tới mê man sao?”
“Chỉ là sốt nhẹ thôi, lắp thiết bị theo dõi sẽ không thành vấn đề.” Dạ Tinh không nói gì, là Đồ Tể trả lời thay cậu ta, nghe giọng điệu của Đồ Tể thì hình như còn tự hào lắm.
Tôi suýt chút nữa tức tới bật cười. Nha Tử cõng Dạ Tinh trèo xuống vách đá, có thể nói anh ta đã mạo hiểm cả mạng sống của mình, còn Dạ Tinh thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận