Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 702

“Lễ hội Long Vương?” Trải qua một đêm, Nha Tử ít nhiều cũng khôi phục chút tinh thần, nhướng mày nói: “Hôm nay là ngày gì? Ngày mồng hai tháng hai âm lịch không phải vừa qua rồi sao?”
Mùng bảy tháng ba âm lịch.
Tôi đang nghĩ thầm ngày này ở trong lòng, cũng không rõ ngày này vì sao lại là lễ hội Long Vương.
Đoàn người chúng tôi ra khỏi cửa, liền thấy tất cả ngư dân đều tụ tập bên bờ biển, có người gõ chiêng trống trên tay, có người lại bưng tế phẩm.
Tế phẩm có đủ loại, hiển nhiên là rất bỏ công bỏ sức.
“Mọi người nhìn xem, phía trước là cái gì?” Lão Hạ híp mắt hỏi.
Tôi nhướng chân nhìn xung quanh thì thấy ở phía trước có bốn người đàn ông lực lưỡng đang bưng một bè trúc, phía trên dùng vải trắng che lại, hai cục phồng lên đó không biết là gì.
Lão Yên vung tay lên nói:
“Đi theo qua đó nhìn xem!”
Lễ hội Long Vương là một sự kiện lớn, ngư dân đều phải tham gia, tôi thậm chí còn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé mới sinh không bao lâu chen chúc trong đội ngũ.
Chắc đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Trịnh Tam không đi theo chúng tôi nữa.
Đến bờ biển, lấy bè trúc làm ranh giới, thôn dân ở hai bên xếp thành mấy hàng, đứng đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ bưng chén rượu trắng, hát một câu tế văn liền rải một ít, hát xong liền cúi người thật sâu: “Mời Long vương thưởng thức tế phẩm!”
Vải trắng bị người đứng ở hai bên vạch ra, chỉ thấy một đôi nam nữ khoảng chừng ba bốn tuổi mỉm cười ngồi ở trên bè trúc...
Hai đứa trẻ này mặc quần áo mới, bím tóc của cô bé còn được buộc rất đẹp mắt, hai đứa trẻ đáng yêu này vẫn đang chơi đùa ầm ĩ mà không hề hay biết phía sau đó sẽ phải đối mặt với điều gì.
Chiếc bè trúc đã được nâng lên và đang chậm rãi đi tới chỗ biển sâu!
Nha Tử xoa nhẹ hai tay và định lao về phía trước nhưng lại bị tôi cưỡng ép giữ chặt lại.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi, nhưng tôi lại lắc đầu với anh ta, bởi vì trong loại tình huống này mà anh ta cứ trực tiếp xông lên như vậy, không những không cứu được ai mà còn có thể liên lụy cả chính mình.
Làng chài khép kín, tế phẩm khiến người ta sợ hãi…
Cho dù có dùng đầu ngón chân thì cũng có thể nghĩ ra, đám người này sẽ vì bảo vệ tín ngưỡng ở trong lòng của mình mà sẽ làm ra những điều khủng khiếp như thế nào.
Chiếc bè trúc dừng lại ở chỗ cách bờ biển năm mét, tính từ chỗ của tôi qua đó và với độ sâu ở nơi đó, nếu hai đứa trẻ bị ném xuống thì trong nháy mắt sẽ bị nước biển nước chửng.
"Thả tôi ra!" Nha Tử tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền rồi đánh thẳng vào cánh tay tôi, đau đến mức khiến tôi suýt chút nữa đã rút tay lại.
Tôi gầm nhẹ: “Anh cứ khăng khăng xông lên như thế thì có cái quần mà dùng?”
“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?” Nha Tử đỏ hoe cả mắt.
Chiếc bè trúc đã được thả nhẹ trên mặt biển, đầu óc của tôi khẽ động, sau đó nhanh chóng nói gì đó vào bên tai của Nha Tử, anh ta nghe xong cũng không kịp tranh cãi với tôi mà đã vội vàng bỏ chạy.
Tôi cũng không rảnh rỗi, sau khi lên tiếng chào hỏi lão Yên xong thì cũng lập tức chạy ngược chiều với Nha Tử.
Dù sao ánh mắt của các ngư dân đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, cho nên không có ai chú ý đến tôi!
Tôi ngồi xổm ở bên cạnh đám người rồi nhìn chiếc bè trúc đang dần dần chìm xuống, đồng thời đếm thời gian từng chút một ở trong lòng.
Sau một phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua, tay trái của lão già dẫn đầu cầm kẻng đồng, tay phải giơ chuỳ đồng lên thật cao định đánh xuống.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ, hít thở “phù phù” hai tiếng rồi trực tiếp nhảy thẳng vào trong biển, thậm chí còn không thò đầu lên dù chỉ một chút: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, Nha Tử, bước tiếp theo phải xem anh rồi!
Tôi nín thở ước tính thời gian, nghĩ rằng các ngư dân hẳn là sẽ không lại nhìn thấy tôi nữa, lúc này tôi mới tìm chỗ vào bờ rồi đi đường vòng mà chạy về phía thôn làng.
Sau khi chiếc bè trúc ở trên bờ biển đã không còn, các ngư dân ca hát nhảy múa để đưa tiễn mấy chiếc thuyền đánh cá lớn ra khơi, niềm vui sướng dạt dào ở trên khuôn mặt của bọn họ trái ngược hoàn toàn với hai đứa trẻ đang chìm dưới đáy biển.
Tôi trở về nhà với vẻ mặt u ám, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo ướt rồi quay lại tụ hợp với đám người lão Yên.
Lão Yên vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt của ông ấy lại không được tốt lắm, sau khi nhìn thấy tôi đến thì càng trở nên tức giận hơn: "Hai người các cậu đúng là ẩu thật đấy!"
Lão Yên thấy tôi không nói gì thì thở dài một hơi, sau đó hỏi tôi nếu thật sự muốn cứu đứa nhỏ lên thì chúng tôi định để đứa nhỏ ở chỗ nào?
Về vấn đề này thì tôi lại chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi bị ông ấy hỏi trực tiếp như vậy thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, cho nên đành phải hỏi lại ông ấy, chẳng lẽ ông ấy có thể cứ trơ mắt nhìn hai đứa trẻ chết đi sao?
Mặt của lão Yên đen lại nhưng không nói gì, nhưng sau đó lại phát hiện đám người ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo động tưng bừng, chỉ thấy có mấy tên ngư dân từ trong biển nổi lên, hét lớn: "Đứa nhỏ không thấy đâu nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận