Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 713

Ngay khi vừa trở ra thì quần áo trên người đã được thay đổi.
"Trường An, e rằng chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa." Anh ta tiện tay dùng cái khăn lông lau tóc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.
Tôi trầm tư như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, nơi này nhìn như không có gì, nhưng thực tế lại tràn ngập nguy hiểm. Côn Bố, chúng ta có thể trực tiếp rời đi không?”
“Hả?” Anh ta có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật nhẹ đầu.
"Đi thôi, sau khi chúng ta ra ngoài thì lại liên lạc với đám người lão Yên, cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa nữa.”
Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi một cái, còn tôi cũng mang theo khuôn mặt không biểu cảm mà nhếch mí mắt lên.
Côn Bố không nói thêm gì, tôi ngoan ngoãn gói ghém đồ đạc và thầm hỏi anh ta lúc nào thì lên đường.
“Cậu … Thực sự muốn rời đi sao?" Côn Bố do dự hỏi.
Tôi cười thành tiếng, liền đeo cái túi vào người bước ra khỏi nhà, sau đó cảm khái nói: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình, đúng không?”
Côn Bố vẫn ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng rồi kêu tôi chờ anh ta ở cổng thôn, còn mình sẽ đến sau.
Tôi xua tay rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, tốc độ dưới chân cũng vô tình trở nên nhanh hơn, nhưng tôi vẫn liều mạng đè nén xuống và tận lực dùng bước đi vững vàng nhất có thể để đi tới.
Thật vất vả lắm mới đến được cổng thôn, cuối cùng tôi thở ra một hơi, còn tốt, anh ta vẫn chưa tới tình trạng phát rồ.
Tôi đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa mà vẫn không thấy bóng dáng Côn Bố đâu, lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ta không muốn mạng của tôi, nếu không anh ta sẽ không để tôi rời đi như vậy.
Tôi xoa đầu mình, dù có khó tin đến mức nào thì cũng không thể không thừa nhận nơi này hoàn toàn không giống với thôn Phong Thu!
Ngay cả Côn Bố ở trước mặt tôi cũng không phải Côn Bố.
Mặc dù thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc này, nhưng cho dù có nói thế nào, hẳn là tôi đã rơi vào một khung cảnh kỳ lạ giống như ảo cảnh.
Hôm qua sau khi trở về, do bản thân đang trong tâm trạng hoảng loạn nên không có chú ý đến khung cảnh xung quanh đã thay đổi từ khi nào, trong lúc vô tình đã đâm vào nơi giống như ảo cảnh này, mặc dù cảnh vật bên trong này giống hệt với thôn Phong Thu, nhưng thực chất đó là giả.
Mà điều này cũng có thể giải thích tại sao trong phòng không có người, còn có hôm qua lúc tôi chạy về, toàn bộ thôn đều trong tình trạng yên tĩnh như không có người.
Về phần Côn Bố, có lẽ có một người như vậy, nhưng trên thực tế là ai thì tôi lại không biết.
Tất nhiên, có một điều vẫn không giải thích thông được, đó là Côn Bố giả này dường như biết rất nhiều về tôi.
Về phần cô Thu, rốt cuộc cô ấy đã từng xuất hiện trước đây chưa thì tôi không chắc.
Tôi rút con dao găm ra và đứng ở cổng thôn, trong lòng cảm thấy bất ổn, bởi vì nơi này quả thực quá quỷ dị rồi!
Sở dĩ tôi nói nó giống như ảo cảnh cũng là vì nơi này chắc chắn là một sự tồn tại có thật. Những thứ tôi chạm vào ở trong bếp và nước tôi thử uống trong thùng đều vô cùng chân thật, nhưng mọi thứ xung quanh tôi lại cực kỳ mâu thuẫn nên rất dễ tìm ra sơ hở.
Rốt cuộc thì nơi này là chỗ nào vậy?
Tôi siết chặt con dao găm và nhìn chằm chằm vào bờ biển. Nếu có gì sai thì hẳn là vào ngày hôm qua sau khi tôi gặp được ông cụ Trịnh ở bờ biển thì mọi chuyện mới trở nên sai như thế, bởi vì lúc đi theo ông ta, toàn bộ lực chú ý của tôi đều đặt ở trên người của ông ta nên không có lưu ý đến hoàn cảnh xung quanh, nếu có bất kỳ sự thay đổi rất nhỏ nào, tôi chắc chắn là không nhìn thấy được.
Vậy nên chỉ cần tôi lại đến bờ biển lần nữa thì hẳn là có thể thoát khỏi nơi này.
Nhưng để đến được bờ biển thì phải đi từ thôn đi ra.
Da đầu tôi tê dại, bởi vì toàn thể nơi này thoạt nhìn rất quỷ dị, nếu tôi lại đi vào đó lần nữa thì quả thực sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Con mẹ nó, liều vậy!
Tôi cắn chặt răng, sau đó tránh khỏi vị trí của Côn Bố giả rồi đi thẳng đến bờ biển.
Trong lúc đi lại ở trong thôn, tôi lại cảm thấy nơi này tuyệt đối không phải là thôn Phong Thu, nhưng cũng không phải là giả, bởi vì mọi thứ trong đó đều được mô phỏng theo thôn Phong Thu, ngay cả một hòn đá trong góc tường cũng được sắp xếp theo thôn Phong Thu, nhưng dưới những góc tường này, tôi lại không nhìn thấy vàng được rải xuống.
Vàng mà tôi tự tay rải ở đó không có ở đây.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy?
Càng đi tôi càng thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy nếu ở nơi này có thêm dấu vết của sự sống, cho dù có trực tiếp ném tôi đến đây thì e rằng tôi cũng không phát hiện được chỗ kỳ lạ.
Tôi càng chạy càng nhanh, trong lòng kích động không ngừng đập lên như trống.
Nhanh, nhanh lên!
Tôi thầm lẩm bẩm, nhưng lúc bản thân vừa nhìn thấy biển ở ngay trước mặt thì có một bóng người đã ngăn ở trước mặt tôi.
Côn Bố giả nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt không tốt.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt và siết chặt con dao găm trong tay hơn, anh ta chỉ nhìn thoáng qua đó rồi thu hồi tầm mắt, như thể động tác này của tôi không hề gây ra một chút uy hiếp nào cho anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận